Trách nhiệm nặng nề, không nhận là tốt nhất.
Huống chi cô cảm thấy mở một nhà hàng như bây giờ đã là không tệ rồi, cô không muốn theo đuổi những chuyện khác.
Chú Nam nghe vậy, ánh mắt lóe lên, buồn bã ủ rũ.
Thật ra ông ấy đã đoán được Trình Nguyên Hoa không muốn làm từ đầu rồi, thứ nhất, tính cách của cô không giống như người sẽ tiếp quản.
Hơn nữa cô còn một cửa tiệm cần quản lý, cô có tay nghề tốt như vậy, chức vụ hội trưởng hiệp hội mỹ thực giống như là sợi dây trói buộc cô…
Nhưng Trình Nguyên Hoa lại là người thích hợp nhất trong số những người ông ấy từng gặp, ngoài ra… Thậm chí còn chẳng có một người nào tạm chấp nhận được.
Trình Nguyên Hoa hỏi: “Vậy sau này chú định tìm tiếp thế nào?”
Chú Nam thở dài, giọng nói đầy sầu não: “Chỉ có thể đi một bước tính một bước, chờ xong việc bận rộn của năm nay tôi lại ra ngoài tìm, đi khắp trời nam biển bắc, tôi không tin sẽ không tìm thấy một người thích hợp!”
Ông ấy dừng lại một chút, giọng nói mang theo khẩn cầu: “Hy vọng trước khi tổ chức đại hội thưởng thức ẩm thực lần sau, sẽ tìm được địa điểm tổ chức phù hợp, và cả hội trưởng hiệp hội mỹ thực tương lai!”
Tang Ngu luôn giữ im lặng từ đầu đến cuối bỗng nói: “Tại sao không phỏng vấn?”
Mọi người quay đầu nhìn về phía anh ta, ồ lên đầy ngạc nhiên.
Giọng nói của chú Nam càng ngạc nhiên hơn: “Cái gì?”
Ánh mắt Tang Ngu hiện đầy phiền chán: “Hội trưởng gì chứ, chẳng phải đó cũng chỉ là một công việc thôi sao? Có công việc nào mà không cần nộp sơ yếu lý lịch chứ? Để mấy người đó nộp sơ yếu lý lịch rồi chú sàng lọc, sau đó gặp mặt những người phù hợp.”
Cách này tốt hơn nhiều so với đi khắp trời nam biển bắc mò kim đáy biển.
Tang Ngu nói xong lại hỏi khẽ Nhiễm Lệ ngồi bên cạnh: “Người đó là ai vậy?”
Trong giọng điệu của anh ta có vài phần khinh thường, vừa rồi chú Nam đã ăn miếng bánh kem cuối cùng, thậm chí Trình Nguyên Hoa còn nấu cho ông ấy một chén sủi cảo, Tang Ngu cảm thấy rất ghen tị.
Anh ta còn chẳng được đối xử tốt vậy đâu!
Nhiễm Lệ gật đầu rồi lại lắc đầu, anh ta cũng không biết chú Nam, sau đại hội thưởng thức ẩm thực anh ta mới tới tiệm mỹ thực Trình Ký, mà lúc ấy chú Nam đã đi khỏi tiệm mỹ thực Trình Ký rồi.
Nhưng anh ta xuất thân từ gia đình có truyền thống đầu bếp lâu đời, sao có thể không biết hội trưởng hiệp hội mỹ thực chứ?
Xem ra người tên chú Nam này chính là Phùng Bình Nam.
Anh ta có ấn tượng không tốt về hiệp hội mỹ thực, bởi vì hội phó tiền nhiệm đã cấu kết với tiệm gia đình Đỉnh Ngự để hãm hại khiến nhà anh ta phá sản, không những thế còn khiến cha anh ta chết trong tức tưởi, đương nhiên anh ta cũng chẳng có ấn tượng tốt đẹp với hiệp hội mỹ thực.
Mà tính cách chú Nam lại kiêu ngạo và cố chấp, đương nhiên ông ấy cũng nhận ra Tang Ngu coi khinh mình, có điều bây giờ ông ấy càng cảm thấy tò mò về phỏng vấn mà anh ta nói hơn…
“Nhưng người kế nhiệm hiệp hội mỹ thực cần phải có phẩm chất đoan chính, không dao động trước lợi ích, thế cho nên người đến phỏng vấn chẳng phải sẽ rất vụ lợi sao?” Chú Nam hỏi lại.
Ánh mắt Tang Ngu lóe lên.
Mà đôi mắt Trình Nguyên Hoa cũng bỗng bừng sáng, sau đó nở nụ cười.
Hiển nhiên sự cố chấp của chú Nam đã sai hướng rồi, người nối nghiệp trong tưởng tượng của ông ấy là người mà ông ấy sẽ đi khắp nơi tìm kiếm, đến khi ông ấy cảm thấy mình đã tìm được người phù hợp thì sẽ khảo nghiệm người đó một phen, sau đó mới nói với người đó rằng:
Cậu có tình nguyện làm hội trưởng hiệp hội mỹ thực đời tiếp theo không?
Còn hiển nhiên Tang Ngu lại cho rằng hành động tìm kiếm khắp chân trời góc bể của ông ấy rất ngu ngốc, nhưng nói thật thì, Trình Nguyên Hoa cũng là tán thành với… Tang Ngu.
Tuy hành động này là theo truyền thống, nhưng cũng rất ngu ngốc.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo