Trình Trường Đông ra hiệu mắt, hiển nhiên là muốn Trình Nguyên Hoa cung kính một chút.

Ông ta lại nhìn sang tổng giám đốc Tá, cười rực rỡ: “Tổng giám đốc Tá, người này chính là cháu gái Nguyên Hoa của tôi.”

Khi nghe đến tên Minh Phẩm Các, Trình Nguyên Hoa cau mày.

Minh Phẩm Các là một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc, thương hiệu là các món Đài Loan, chịu sự quản lý của Minh Phẩm.

Minh Phẩm là một nhà xí nghiệp Đài Loan, hoạt động dưới quyền chủ yếu là kinh doanh ăn uống, nhưng hoạt động kinh doanh tay trái khác có liên quan đến ăn uống cũng có, Minh Phẩm Các chính là trọng tâm chính.

Trước đây, tiệm gia đình Đỉnh Ngự thực ra chính là muốn mô phỏng Minh Phẩm Các, muốn làm thương hiệu của mình nổi lên, sau đó mở chi nhánh khắp cả nước.

Nhưng nhân phẩm của Từ Ngọc lại vô cùng nghèo nàn, lòng tham lam cực kì lớn, muốn làm ngon hơn to hơn so với Minh Phẩm Các, rõ ràng chẳng có liên quan gì đến đầu bếp Hoàng gia, lại vô duyên vô cớ lấy cái danh đầu bếp Hoàng gia, còn ăn cắp người học việc của người ta tạo ra xích mích không đáng có.

Chuyện này khiến nhiều người tức giận.

Đồ ăn thương hiệu của Minh Phẩm Các là món Đài Loan, bọn họ trước giờ không có quan hệ gì với hiệp hội Mỹ Thực, trong mắt của những đầu bếp truyền thống, Minh Phẩm Các của bọn họ cũng chỉ là một nhà ăn bình thường, Minh Phẩm Các ra sao cũng không có liên quan đến bọn họ.

Trình Nguyên Hoa vốn dĩ cũng không cảm thấy bọn họ có liên quan gì đến nhau, tuy nhiên vị tổng giám đốc Tá này ngàn dặm đến đây, thậm chí còn tìm thấy Trình Trường Đông, bảo ông ta đưa đến gặp mình…

Cô rời tầm mắt, cũng không chào hỏi Tá Thước, ngược lại nhìn sang Trình Trường Đông, ánh mắt lạnh xuống: “Di vật của cha cháu đâu?”

Trình Trường Đông đơ người, vội nói: “Ở cốp sau xe, Nguyên Hoa, hôm nay tổng giám đốc Tá đặc biệt đến tìm…”

Lời còn chưa nói xong, Trình Nguyên Hoa đã mở cốp xe sau ra, ôm một hộp giấy ra, quay người chuẩn bị rời đi.”

“Trình Nguyên Hoa, cháu đợi…” Trình Trường Đông đi lên phía trước ngăn Trình Nguyên Hoa lại, sắc mặt sốt ruột.

Đằng sau, Tá Thước mở lời: “Bà chủ Trình, đừng nóng vội, cô không muốn nghe mục đích tôi đến đây sao?”

Trình Trường Đông: “Đúng vậy, Nguyên Hoa nói chuyện một chút với tổng giám đốc Tá đi.”

Trình Nguyên Hoa ngẩng đầu nhìn Trình Trường Đông, nụ cười trên môi đầy chế giễu: “Ông Trình, cháu cho rằng bác có lẽ đã quên chuyện di chúc rồi thì phải? Cháu không phải là người có tính khí tốt, cháu nói lại một lần nữa, nếu bác còn xuất hiện trước mặt cháu thêm lần nữa, có lẽ cháu phải lên tòa án phân rõ trắng đen với bác rồi.”

Trình Trường Đông đơ người, bị ánh mắt sắc lạnh của Trình Nguyên Hoa dọa lùi về phía sau hai bước.

Ông ta biết Trình Nguyên Hoa tuyệt tình với ông ta, nhưng ông ta không ngờ rằng, lại tuyệt tình đến như vậy!

Ngay cả nói thêm mấy câu với ông ta cũng không muốn!

Trình Nguyên Hoa quay đầu lại nhìn Tá Thước, mặt không biến sắc, ánh mắt hơi lạnh: “Tổng giám đốc Thước, tôi không cần biết ông tìm tôi có chuyện gì, nhưng hành động tìm tôi thông qua ông Trình, khiến tôi cực kỳ không vui vẻ.”

Cô với Tá Thước chưa từng có bất kỳ qua lại gì với nhau, ông ta lại là một ông chủ lớn, chắc chắn không thể vì chút chuyện nhỏ đến tìm cô, cũng không thể vì chuyện tốt cho cô đến tìm cô.

Hơn nữa cho dù mục đích ông ta đến tìm cô có lợi cho cô, nhưng cái việc ông ta tìm đến Trình Trường Đông, ban nãy lại có thái độ như thế kia, cho dù có lợi, Trình Nguyên Hoa cũng không muốn bàn.

“Mục đích ông đến tìm tôi, chắc hẳn muốn bàn bạc điều gì chứ gì? Nhưng ông lại đến đây cùng Trình Trường Đông, tôi cảm thấy điều này là đang khiêu khích tôi. Một người đang khiêu khích tôi, cho dù có chuyện gì, tôi đều không muốn thương lượng với ông ta.” Giọng điệu của cô lưu loát gọn gàng.

0.11884 sec| 2386.344 kb