Nụ cười Trình Nguyên Hoa trở nên chua xót: "Tôi vốn tưởng rằng cả đời sẽ có thể luôn như vậy, không nghĩ tới có một ngày, tai nạn lại đột nhiên ập đến, cả cuộc đời dài như vậy, còn có rất nhiều chuyện họ chưa hoàn thành, họ còn chưa thấy tôi kết hôn, giúp tôi chăm sóc con cái, còn chưa có… Còn chưa dạy cháu trai hay cháu gái của họ truyền thừa lại bí kíp gia truyền của nhà hàng Trình Gia, đã đột nhiên rơi đi.”

Trịnh Uyển ngây người nhìn Trình Nguyên Hoa, bà ta biết rằng cha mẹ của Trình Nguyên Hoa chết trẻ, nhưng vào lúc này, sau khi nghe cô nói về quá khứ, bà ta nhận ra... đằng sau vẻ ngoài bình tĩnh của cô, không phải là cô không nhớ cha mẹ mình.

Sau khi cha mẹ cưng chiều cô rời đi, cuộc đời của Trình Nguyên Hoa không có chỗ dựa, không có bến đỗ, không có người che mưa che nắng, không có người vì cô mà mạo hiểm vượt qua chông gai, thế giới bên ngoài mưa gió, đều sẽ phải do cô tự đối mặt.

"Cha mẹ tôi đi rồi, ông nội cũng gục ngã, rất nhanh đã đi theo bọn họ. Lúc đó, tôi đã nghĩ, tại sao họ không đưa tôi đi luôn? Bỏ tôi một mình cô đơn thì có ích gì?"

Trình Nguyên Hoa hít một hơi thật sâu đột nhiên hai giọt nước mắt không thể kìm lại được, lăn ra nhỏ xuống tay của Trịnh Uyển, khiến bà ta run rẩy vì nóng.

Trình Nguyên Hoa nói: "Nhưng khi tôi mở mắt ra nhìn thấy ông bà ngoại giống như già đi hơn mười tuổi ở kế bên giường ngồi canh giữ, tôi biết rằng tôi không thể tiếp tục như vậy, nếu con người sau khi chết vẫn còn linh hồn, họ vẫn có thể nhìn thấy những chuyện trên thế giới này, vậy chắc cha mẹ tôi cũng không đồng ý thấy tôi cùng ông bà ngoại không vui, trên đời này, ngoài cha mẹ tôi, còn có ông bà nội, ông bà ngoại, cũng còn có tôi."

Cô nói xong nhìn Dương Lâm và Từ Tú Uyển nói: "Người chết đã không còn nữa. Người sống cũng phải sống tốt cuộc sống của bản thân để cho họ được yên tâm, bảo vệ những người đang ở bên cạnh và tiếp tục bước đi. Cuộc sống không ai biết tương lai sẽ như thế nào, chốn dừng chân tiếp theo không biết sẽ có gió, mưa hay là cầu vồng, điều đó sẽ chẳng ai biết, vậy nên hãy sống thật tốt cho hiện tại.”

Dương Lâm và Từ Tú Uyển đôi mắt đỏ hoe vừa nghĩ đến con gái và con rể, cũng từ từ nở nụ cười ấm áp.

Từ Tú Uyển bước đến gần Trịnh Uyển, nắm nhẹ tay bà ta nhìn bằng ánh mắt yêu thương như đang nhìn con gái mình…

"Tôi nuôi một cô con gái lớn như vậy, gả cho một chàng rể đẹp trai. Lúc đó dù không nỡ nhưng thỉnh thoảng vẫn gặp nhau. Chỉ cần tôi nghĩ đến cuộc sống của con gái sống tốt là tôi hạnh phúc rồi. Nhưng con gái tôi đột nhiên ra đi, không bao giờ tôi không thể nhìn thấy con bé nữa, tôi cũng buồn như cháu khi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh! Nhưng Nguyên Hoa nói đúng, nếu bọn nó vẫn còn sống, hoặc nếu con người thực sự có linh hồn sau chết rồi, nhìn thấy tôi vì bọn nó mà chết đi, hay là vì bọn nó mà sống trong đau đớn, bọn chúng có vui vẻ không?"

Ánh mắt của Trịnh Uyển vẫn còn đờ đẫn, nhưng bà ta chuyển tầm mắt từ khuôn mặt của Trình Nguyên Hoa sang Từ Tú Uyển.

Từ Tú Uyển tỏ vẻ yêu thương vỗ lưng bà ta: "Con gái, chúng ta không may mắn. Người chúng ta yêu thương không ở bên chúng ta suốt đời, nhưng họ ở trong tim chúng ta, chúng ta sẽ giữ họ trong tim chỉ cần chúng ta luôn nhớ, bọn họ vẫn luôn ở đó."

"Vẫn luôn ở đó..." Trịnh Uyển lẩm bẩm.

Ngay lập tức, đôi mắt bà ta sáng lên: "Đúng, con tôi luôn ở bên cạnh tôi!"

“Không, thằng bé không ở bên cạnh chị, thằng bé ở trong lòng chị.” Trình Nguyên Hoa sờ ngực mình.

Trịnh Uyển vừa mới nở nụ cười lại ngây người, ngẩng đầu lên cứng đờ chạm vào trái tim bà ta.

Bảo Nhi...

Không ở bên cạnh?

Thằng bé ở trong lòng bà ta sao?

Trình Nguyên Hoa mím môi, thấy đôi mắt của Trịnh Uyển dần sáng tỏ, cô ngẩng đầu lên nhìn Lưu Toàn Phúc.

Đối phương gật đầu, đi vào bếp bưng bánh sinh nhật ra.

1.06136 sec| 2386.344 kb