Nhưng hôm nay cảm giác của cô không giống như mọi ngày, không còn sự mệt mỏi và cảm giác đau nhức, ngủ ngon, tinh thần cũng rất tốt.

Cô bò dậy, rửa mặt xong rồi đi ra ngoài.

Bên ngoài, ngoại trừ Sư Huyền ra, tất cả mọi người đều đã thức dậy.

Vừa thấy cô đi tới, chú Nam kích động lại gần: “Bà chủ Trình, chúng tôi vừa mới trao đổi với nhau, canh Dưỡng sinh của cô đúng là có hiệu quả cực kỳ tốt!”

“Nghĩa là sao?” Trình Nguyên Hoa nhìn ông ấy, tò mò hỏi.

Vẽ mặt chú Nam vẫn rất kích động: “Tôi đây lớn tuổi rồi nên cơ thể có nhiều vấn đề, buổi tối thường xuyên ngủ không ngon, ấy thế mà tối hôm qua tôi lại ngủ rất ngon! Vừa nhắm mắt vào là ngủ một mạch đến sáng, hiện tại cả người đều thoải mái!”

Dương Lâm và Từ Tú Uyển gật đầu hùa theo, tuổi bọn họ cũng lớn, không nhiều thì thỉnh thoảng vẫn cảm thấy khó chịu. Nhưng tối hôm qua bọn họ ngủ rất ngon, một thẳng đến sáng hôm nay dậy, cơ thể không có chỗ nào khó chịu cả.

Lưu Toàn Phúc gãi gãi đầu: “Từ trước đến nay buổi tối tôi ngủ vẫn khá ngon, nhưng vết phỏng nước mới mọc lên bỗng dưng lại mất đi, không biết có phải là công dụng của canh Dưỡng sinh hay không?”

Trình Nguyên Hoa nghe vậy, trong lòng cũng có suy đoán riêng.

Xem ra công dụng của canh Dưỡng sinh cũng khá rõ rệt, tầm mắt cô lia một lượt quanh sân, ánh mắt hơi nghi ngờ: “Sư Huyền đâu?”

Thằng nhóc này thường dậy rất sớm, sao hôm nay vẫn còn ngủ vậy?

Trình Nguyên Hoa đang định bảo nhóc mập qua phòng Sư Huyền xem thì đúng lúc Sư Huyền bước ra ngoài, vẻ mặt hơi ngơ ngác.

“Sư Huyền?” Giọng điệu Trình Nguyên Hoa hơi ngờ ngợ.

Sao thái độ của anh ta lại kỳ lạ vậy nhỉ?

Cô lên tiếng để Sư Huyền chú ý đến phía này. Đối phương ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, sau đó bỗng nhiên rảo bước lại gần, ôm lấy Trình Nguyên Hoa.

Tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Trình Nguyên Hoa cũng sợ ngây người.

Sư Huyền ôm chặt lấy cô, giọng nghẹn ngào: “Cảm ơn...”

Trình Nguyên Hoa: “...”

Một phút sau, Sư Huyền buông Trình Nguyên Hoa đang ngơ ngác ra, dụi dụi đôi mắt hơi ửng đỏ.

Trình Nguyên Hoa: “... Rốt cuộc anh bị làm sao vậy?”

Sư Huyền lắc đầu, không nói gì.

Dường như bấy giờ Lưu Toàn Phúc mới phản ứng lại, thụi Sư Huyền một phát: “A a a, anh mà cũng dám bắt nạt sư phụ tôi!! Tôi muốn giết anh!!!”

Sư Huyền vùng vẫy ra: “Ai bắt nạt sư phụ cậu!! Tôi đang cảm động! Cảm kích mà!!”

Lưu Toàn Phúc chẳng đoái hoài đến những lời Sư Huyền nói, ấn dúi anh ta xuống, cơ thể mập mạp đè lên người anh ta.

Sư Huyền suýt chút nữa thì phun ra ngụm máu, thấy Lưu Toàn Phúc không nghe lời mình nói thì lập tức hô lên...

“Tôi ôm đấy thì sao! Sư phụ cậu sớm muộn gì cũng sẽ tìm đối tượng kết hôn, sao cân nhắc đến tôi nè? Tôi có thể đến ở rể.”

Lời này vừa thốt ra, ngay cả Dương Lâm và Từ Tú Uyển đều sợ ngây người.

... Thằng nhóc này đúng là mặt dày!

Trình Nguyên Hoa bình tĩnh bổ sung thêm một câu: “Đúng là tôi không có ý định tìm đối tượng, cuộc sống độc thân cũng rất tốt.”

Sư Huyền: “...”

Lưu Toàn Phúc: “Ai bảo anh ngấp nghé sư phụ tôi! Tôi đánh chết anh!!”

Thành phố Bắc Kinh.

“Hôm nay cha mặc như này chắc là ổn nhỉ?” Ông cụ Diệp hơi lo lắng.

Diệp Sâm đưa mắt nhìn rồi nói: “Cha à, chẳng phải Dư Chiêu đã dặn chúng ta không được dính dáng đến rồi đó sao? Cha lấy thân phận là khách ruột của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký để đến đó, làm sao có thể gặp được bà chủ Trình chứ!”

Ông cụ Diệp: “Lỡ đâu gặp được thì sao? Hơn nữa con bé thích Dư Chiêu, không chừng còn chủ động đến gặp chúng ta ấy chứ! Dù sao thì con bé cũng là cháu dâu tương lai, chúng ta phải để lại ấn tượng thật tốt, các con cũng sửa soạn cho ra dáng đi. Diệp Sâm, đặc biệt là con đấy, đừng mặt nặng mày nhẹ như thế, nhìn sợ chết khiếp.”

Diệp Sâm: “... Thôi được.”

1.15762 sec| 2385.148 kb