Từ Quân Nhiên nói với Lý Càn Khôn dĩ nhiên là báo cho gã biết, phóng viên tên Sở Văn Thiên là người của mình.

Thế nào là người của mình?

Dĩ nhiên là người có thể tin tưởng được.

Sở dĩ đưa Sở Văn Thiên đến, dĩ nhiên Từ Quân Nhiên có dụng ý của hắn, tuy nhiên hiện nay cục diện chưa rõ ràng, Từ Quân Nhiên cũng phải nhìn thời cơ để hành sự. Dù bản thân có ưu thế biết trước tất cả, nhưng không thể không nói, lòng người là thứ khó thăm dò nhất trên thế gian này, nhìn thấu suốt cũng chỉ trong lúc nhất thời, thật sự muốn bước đi xa hơn trong chốn quan trường, cần phải nhắm mắt theo đuôi, thận trọng từng bước.

Càng dừng lại ở thời đại này thời gian càng dài,

Từ Quân Nhiên càng cảm nhận được ý thức trách nhiệm trên người mình, đây là một thời đại thuần phác, quần chúng nông thôn, cán bộ cơ sở, hầu hết trong lòng mọi người đều coi cống hiến là một việc nên làm, bọn họ không nghĩ sự nghèo khó của mình là do sự sai lầm của lãnh đạo, mà họ cảm thấy, nếu như nghèo có thể cống hiến được cho quốc gia, thì mình cam tâm chịu nghèo khó.

Cũng giống như những lãnh đạo công xã trấn Lý gia, mặc dù bọn họ có tâm tư gì, nhưng không thể không thừa nhận, có thể không bỏ nơi nghèo khó này mà đi, kiên trì làm việc mấy năm trời, ở một mức độ nào đó những người này đáng được mình tôn kính.

Nên biết thậm chí sau này Từ Quân Nhiên còn nghe thấy, những sinh viên đại học được phân đến cơ sở làm quan địa phương, đa phần đều không chịu được cực khổ của cơ sở nông thôn, đã nộp ít tiền rồi ra ngoài làm việc. Thậm chí, Từ Quân Nhiên còn nhớ tiến sĩ của một trường đại học, đến một huyện nghèo giữ chức nghiên cứu, nhưng chê thức ăn của huyện nghèo khó ăn, chê không có xe đưa đón, thực sự không còn gì để nói, mặc dù tố chất văn hóa của cán bộ sau này đi lên, nhưng tố chất tinh thần của nhiều người lại thụt lùi.

- Quân Nhiên, cậu giỏi lắm.

Sáng hôm sau, Từ Quân Nhiên đang ngồi ở văn phòng của mình đọc báo, trên đó đăng bài viết của mình và Tào Tuấn Minh cùng ký tên, cùng với bài văn mình “tặng” Hoàng Tử Hiên, ba người đều tốt nghiệp Đại học Kinh Hoa, chuyện hành văn đương nhiên không thể nghi ngờ, cho dù Tào Tuấn Minh, Hoàng Tử Hiên đều chau chuốt lại bài văn Từ Quân Nhiên viết, lúc này cùng đồng thời đăng lên Nhật báo Quần chúng, rõ ràng là có người cố ý.

Đây là báo của hai hôm trước, Giang Nam hoang vắng, Toàn Châu lại là nơi lạc hậu nhất Giang Nam.

Còn ở công xã trấn Lý gia huyện Võ Đức mà còn có cơ hội đọc báo thế này, Từ Quân Nhiên đã cảm ơn trời đất rồi.

Ngẩng đầu lên, hắn nhìn Lâm Vũ Tình, kinh ngạc hỏi:

- Sao chị lại đến đây?

Mấy ngày nay Lâm Vũ Tình bận tuyển người, theo thời gian hẹn trước, trước ngày 10 tháng 8, Tào Tuấn Vĩ và Trần Hoành Đào sẽ đưa đợt công nhân đầu tiên đến Lĩnh Nam, bên đó Tằng Văn Khâm đã tìm giúp hai công trình nhỏ, so với những công trình lớn do các xí nghiệp quốc doanh làm đây là công trình nhỏ, nhưng đối với đội công trình công xã trấn Lý gia, đây đã là công trình lớn rồi. Nếu làm xong hai công trình này, ít nhất cũng phải mất hai ba tháng, đến lúc đó công nhân có thể kiếm được vài trăm tệ, thậm chí còn nhiều hơn, đối với họ mà nói, e là chuyện ngay cả nằm mơ cũng chẳng dám.

Hiện nay Lâm Vũ Tình vừa bận làm việc, vừa theo học Ngâm Nguyệt tiên sinh, tuy là không thể học được bao nhiêu, nhưng đối với cô, có thể học được thêm một chút là tốt lắm rồi.

Nở nụ cười, Lâm Vũ Tình nói với Từ Quân Nhiên:

- Vừa nãy tôi báo cáo công việc với Bí thư Lý, đúng lúc trong huyện có điện thoại tìm cậu, chú ấy bảo tôi qua gọi cậu.

Từ Quân Nhiên gật đầu:

- Có biết là ai tìm không?

Lâm Vũ Tình suy nghĩ nói:

- Không nghe chú ấy nói, mà hình như gấp lắm, có lẽ là có người từ văn phòng huyện ủy gọi đấy.

Từ Quân Nhiên sửng sốt một chút, gật đầu không nói gì thêm, nếu người của văn phòng huyện ủy tìm mình, tám chín phần là Nghiêm Vọng Tung hoặc Dương Duy Thiên tìm mình có chuyện, nói không chừng là Lý Đông Viễn tìm mình có chuyện gì đó.

Kể ra, thông tin bất tiện được thể hiện rất rõ ở thời đại này, cả công xã trấn Lý gia chỉ có một chiếc điện thoại kiểu cũ, là loại phải lắc, mỗi lần gọi điện thoại phiền phức muốn chết. Dù vậy, chiếc điện thoại này vẫn được mọi người coi như báu vật, đặt trong văn phòng Lý Càn Khôn, bình thường không có việc gì sẽ không dùng, chỉ có lãnh đạo huyện thỉnh thoảng gọi đến truyền đạt chỉ thị hoặc mệnh lệnh gì đó.

- Vậy được rồi, giờ tôi qua đó ngay.

Từ Quân Nhiên gật gật đầu, đứng dậy đi theo Lâm Vũ Tình đến phòng Lý Càn Khôn.

Đẩy cửa vào, Lý Càn Khôn đang đứng cầm ống nghe nói gì đó, thấy Từ Quân Nhiên tiến đến, gật đầu nói:

- Bí thư, Quân Nhiên đến rồi, anh nói chuyện với cậu ấy đi.

Từ Quân Nhiên nhận điện thoại:

- Bí thư, cháu là Từ Quân Nhiên.

Giọng nói uy nghiêm của Nghiêm Vọng Tung truyền ra, rõ ràng bên cạnh có người:

- Là thế này, vừa có một người tự xưng là phóng viên báo Quần chúng đến, nói là bạn của cậu, có đúng không?

Từ Quân Nhiên sững sờ, hỏi theo bản năng:

- Là họ Sở đúng không?

Nghiêm Vọng Tung dường như hỏi người bên cạnh một câu, lúc này mới gật đầu nói:

- Đúng, là Sở Văn Thiên, hiện nay tôi đã sắp xếp cho cậu ta nghỉ ngơi ở nhà khách huyện ủy chúng ta, trông có vẻ đã ngồi tàu mất mấy ngày đến đây, bộ dạng rất mệt mỏi.

Trong lòng như có một dòng nước ấm áp đang tuôn chảy, Từ Quân Nhiên vội nói:

- Đó là bạn học đại học của cháu, lần này đến là để giúp đỡ chúng ta.

Dừng lại một chút hắn nói tiếp:

- Giờ cháu sẽ đến thị trấn, ông chiếu cố anh ấy giúp cháu.

Không đợi Nghiêm Vọng Tung đồng ý, Từ Quân Nhiên đã cúp máy, nói với Lý Càn Khôn:

- Chú Càn Khôn, chú tìm giúp cháu cái máy kéo, cháu phải tranh thủ lên thị trấn.

Lý Càn Khôn biết Từ Quân Nhiên có việc gấp, liền gật đầu nói:

- Vậy được, cũng may giờ không có việc gì.

Buổi trưa, Từ Quân Nhiên chạy vội đến tòa nhà huyện ủy, không hề khách khí, chạy thẳng đến văn phòng Nghiêm Vọng Tung.

Bên ngoài văn phòng Bí thư huyện ủy, Tiêu Hồng Hoa cùng Đồ Văn Dũng thấp giọng thì thầm, thấy Từ Quân Nhiên chạy đến, Tiêu Hồng Hoa già đời hơn một chút, chạy đến nói:

- Bí thư Từ, cậu đến rồi.

Từ Quân Nhiên cũng không thèm khách khí, gật đầu nói:

- Anh Tiêu, Bí thư Nghiêm đang nói chuyện với Chủ tịch huyện Dương à?

Tiêu Hồng Hoa gật đầu:

- Chủ tịch huyện với Bí thư đều ở đây, còn cả mấy vị Phó bí thư cũng ở đây.

Từ Quân Nhiên cười khổ, thân phận anh ba đúng là dùng quá tốt, không thể ngờ các lãnh đạo huyện ủy đều tập trung cả đây rồi.

Tuy nhiên nhớ đến kế hoạch của mình và Tào Tuấn Minh, Từ Quân Nhiên trong lòng gật đầu, các lãnh đạo này càng sợ giới truyền thông, chuyện này càng có cơ hội thành công cao

- Bí thư Từ, Bí thư Nghiêm có dặn, cậu đến thì cứ vào thẳng trong đó.

Lúc này, Đồ Văn Dũng bước tới nói với Từ Quân Nhiên. Tuy anh ta rất thân với Từ Quân Nhiên, nhưng đây là nơi công cộng, phải xưng hô đúng chức vụ của đối phương.

Từ Quân Nhiên gật đầu đồng ý, chỉnh trang lại y phục, thở phào một cái, sau đó bước vào phòng làm việc của Nghiêm Vọng Tung.

Trong phòng làm việc Bí thư, Nghiêm Vọng Tung, Dương Duy Thiên, Bạch Thiên Cổ, Tần Quốc Đồng, Lý Đông Viễn, Trầm Dũng Cảm đều có mặt, nét mặt ai nấy đều nghiêm trọng, cúi đầu hút thuốc, không biết đang nghĩ gì, có người còn đi tới đi lui trong phòng, nhưng có một điểm chung là, họ đều rất lo lắng.

Lúc Từ Quân Nhiên bước vào phòng, đã thấy toàn bộ cảnh này.

Thấy Từ Quân Nhiên tới, Nghiêm Vọng Tung là người đầu tiên đứng lên, vẫy tay nói:

- Đồng chí tiểu Từ, cậu đến rồi.

Từ Quân Nhiên cung kính chào các vị lãnh đạo:

- Bí thư Nghiêm, chào ngài, Chủ tịch huyện Dương, chào anh…

Mãi cho đến Tần Quốc Đồng, Từ Quân Nhiên mỉm cười:

- Bí thư Tần, chào anh.

Tần Quốc Đồng ngoài mặt cười nhưng trong lòng thì không, gật đầu:

- Bí thư trẻ tuổi Từ có năng lực lắm.

Đương nhiên Từ Quân Nhiên biết rõ y muốn nói gì, không ngoài việc mình giúp Lý Đông Viễn phá vụ án kia, tuy Tần Quốc Đồng không biết rõ năm đó Trình Hoành Đạt có dùng thủ đoạn không, nhưng hai ngày nay đội cảnh sát hình sự huyện nhận lệnh của Ủy ban chính trị pháp luật huyện xuất quân, không ngừng điều tra vụ án năm đó, chắc chắn Tần Quốc Đồng cũng đã phát giác ra rồi.

- Bí thư Tần khách khí rồi, đều nhờ công lao lãnh đạo cả.

Từ Quân Nhiên khiêm tốn nói.

Làm bạn với tiểu nhân, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều phải cảnh giác. Vì tiểu nhân khác quân tử, ở cùng với quân tử, không cần lo lắng quân tử sẽ sử dụng thủ đoạn với anh.

Còn tiểu nhân thì khác, tiểu nhân thật sự vì mục đích sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn gì, giống như trước kia

Trình Hoành Đạt chỉnh Lý Đông Viễn, kéo ông khỏi chức Cục trưởng cục công an huyện, trực tiếp chơi trò vu oan giá họa, thay mận đổi đào, biến Lý Tứ vô tội thành tội phạm giết người, mục đích để Lý Đông Viễn gánh tội danh thất trách trên lưng.

Không thể không nói, Tần Quốc Đồng giống Trình Hoành Đạt, là loại người để đạt được mục đích của mình, có thể hy sinh bất kỳ ai. Từ mưu kế ông ta sắp xếp để hãm hại Nghiêm Vọng Tung có thể nhận ra, tâm cơ người này rất sâu, lòng dạ tương đôi thâm trầm.

Cho nên, Từ Quân Nhiên cảm thấy mình không cần phải đắc tội với người như vậy, ít nhất hiện tại không thể.

Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, trước khi chưa nắm chắc có thể đánh bại Tần Quốc Đồng và chỗ dựa sau lưng của ông ta, Từ Quân Nhiên sẽ không mạnh dạn đứng về phía đối lập với Tần Quốc Đồng. Nói thật, một cán bộ cấp phó phòng Phó bí thư công xã, đối với lãnh đạo huyện ủy thực quyền cấp Phó sở như Tần Quốc Đồng, đằng sau còn có chỗ dựa đứng đầu thành ủy, Từ Quân Nhiên không thấy chỉ dựa vào chuyện mình trọng sinh biết trước tất cả mà có thể đánh bại đối phương.

Người tính toán, tốt nhất vẫn cứ vờ vịt vẫn tốt hơn.

Tần Quốc Đồng lại cười hì hì, không đáp lại lời Từ Quân Nhiên, tuy ông không rõ phóng viên đột nhiên xuất hiện này có liên quan đến Từ Quân Nhiên hay không, nhưng chỉ dựa vào việc phóng viên kia đến huyện Võ Đức tìm gặp Từ Quân Nhiên, chắc chắn Từ Quân Nhiên có ảnh hưởng không nhỏ đối với phóng viên đến từ thủ đô kia.

Người nếu trong lòng có quỷ, luôn thích đứng ở đỉnh cao đạo đức để công kích người khác.

Nói thật, có số ít không cho phép người khác mạnh hơn mình. Trong mắt Tần Quốc Đồng, người có thể giúp huyện Võ Đức phát triển chỉ có mình, những gì mình làm, đều là để đuổi tên già khú Nghiêm Vọng Tung xuống đài, sau đó mình sẽ dẫn đầu nhân dân huyện Võ Đức làm giàu, có cuộc sống tốt đẹp hơn, đến lúc đó có thể mượn cơ hội này để bước lên mây, như diều gặp gió.

Mà lúc này, dường như tất cả mọi chuyện đều đi chệch khỏi sự khống chế của mình.

Bí thư Tần rất không vui, đặc biệt, là lúc đối mặt với tên nhóc Từ Quân Nhiên này.

0.14577 sec| 2438.484 kb