“Cây cột này quả là bảo bối hiếm có!”
Trần Thực điểm nhẹ mũi chân xuống xà nhà màu son, nhấc chân vận lực, một đầu xà nhà bay lên.
Hắn khẽ vuốt ve xà ngang miếu thờ, cảm nhận bề mặt trơn nhẵn, hình rồng mạ vàng trên đó như sống như thật, cứ ngỡ ảo ảnh Chân Long vừa rồi chỉ là giấc mộng phù du.
Thế mà tất cả đều là sự thật.
Sở dĩ Trần Thực vác cây cột đỏ thẫm này đến phạt sơn phá miếu chính bởi vì nó đã hấp thụ hương khói miếu Sơn Quân nhiều năm ròng, có thể áp chế pháp lực của Hắc Sơn lão yêu.
Giây phút cuối cùng, Trần Thực truyền chân khí của bản thân vào trong đó, mục đích chính là muốn kích hoạt uy lực ẩn giấu bên trong cây cột này.
Nào ngờ hiệu quả lại tốt đến vậy, không ngờ uy lực tiềm ẩn lại hóa thành kim long, xé nát Hắc Sơn lão yêu thành tro bụi, thậm chí còn hủy diệt cả miếu thờ!
“Bảo bối tốt…”
Trần Thực vuốt ve cây cột, nảy lòng tham muốn chiếm bảo vật này làm của riêng, nhưng nhớ đến lời thề đã hứa trước điện thờ Sơn Quân, hắn đành bỏ đi ý niệm ấy.
“Đợi trở về, ta sẽ mời thợ thủ công đến miếu Sơn Quân, trùng tu tiền điện, trả lại cây xà nhà này! Có vay có trả, mượn lại chẳng khó. Biết đâu sau này ta lại có dịp mượn bảo vật. Cứ mượn thêm vài lần, chẳng phải nó sẽ thành của ta hay sao?”
Hắn nghĩ đến đây, trong lòng khoan khoái, đứng trên đống đổ nát của miếu Hắc Sơn nãi nãi nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy dưới núi sớm đã hỗn loạn, người người chạy trốn khắp nơi, kinh hãi tột độ, còn có một vài tu sĩ gần đó đang chạy về phía này, hẳn là đã nhận ra trận chiến vừa diễn ra.
Chỉ không biết bọn họ đến để trợ giúp Hắc Sơn nãi nãi, hay là đến trợ giúp Trần Thực.
Còn Hắc Oa thì canh giữ dưới chân núi, chạy đi chạy lại trên đường, cắn chết từng con chuột đang chạy trốn.
Trên Hắc Sơn này chuột nhiều như lông trâu, đồ tử đồ tôn vô số kể, lúc này Hắc Sơn nãi nãi vừa chết, chẳng khác nào cây đổ khỉ tan.
Phần lớn cao thủ yêu tu trên Hắc Sơn đều chết trong tay Trần Thực, số còn lại phần lớn chết dưới miệng Hắc Oa, bị nó cắn chết ngổn ngang khắp đất, con nhỏ thì tầm mười cân, con lớn có khi nặng đến cả trăm cân.
“Hắc Oa linh hoạt thế này, chẳng giống chó bình thường chút nào.”
Trần Thực quan sát xung quanh, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Tuy rằng tên này đang làm chuyện chó bắt chuột, nhưng thực sự rất hung ác mãnh liệt, chó nhà bình thường ở nông thôn gặp phải loại chuột lớn thế này e là đến dũng khí đánh một trận cũng không có, chỉ nước bị cắn chết. Huống hồ, trong số những con chuột này, có con còn hấp thụ ánh trăng, mở được linh trí, có thể nói chuyện, có thể tu luyện, thậm chí còn sử dụng được pháp thuật, vậy mà vẫn bị Hắc Oa cắn chết!
“Gia gia nói nhặt được Hắc Oa nhưng chưa từng nói nhặt được từ nơi nào.”
Trần Thực thầm nghĩ: “Đáng tiếc gia gia giờ đã tới cõi âm, chẳng còn ai biết lai lịch của con chó này… Nó càng ngày càng không che giấu bản thân.”
Hắn vác cây cột nhà màu đỏ son xuống núi. Lúc xuống núi bỗng dưng trượt chân, vội vàng đứng vững.
Chỉ thấy trên bậc đá đường núi toàn là huyết dịch, khi đi phải co chặt bắp chân, nếu không có thể ngã nhào.
Trần Thực cẩn thận từng li từng tí một xuống núi, trên đường núi la liệt xác chuột, mỗi khi hắn đi qua một chỗ, tay trái khẽ kết kiếm quyết, từ trong Thần Đàn thờ sau đầu liền bay ra một luồng kiếm khí mỏng như tơ, ghim thẳng vào đầu xác chuột. Ngay sau đó, lại một luồng kiếm khí bay ra, cắt đứt đuôi chuột.
Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm vốn không có thủ đoạn khống chế kiếm tinh tế tỉ mỉ đến thế, nhưng Trần Thực tinh thần cường đại, thi triển kiếm chiêu tinh tế tỉ mỉ cũng thấy là chuyện đương nhiên.
Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm tuy không có, nhưng không có nghĩa là không thể có.
Môn kiếm pháp này chỉ có sáu chiêu cơ bản nhất, còn không gian rất lớn, tựa như tranh thủy mặc sơn thủy, có những không gian lớn, để người ta tự mình cảm nhận ý cảnh.
Rất nhiều người tu luyện Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm cũng chỉ là học được mà thôi, còn ý cảnh và không gian phát triển trong kiếm pháp, bọn họ nào có nghĩ tới.
Trần Thực vừa đi vừa thu thập, đến lưng chừng núi, chỉ thấy các tu sĩ có già có trẻ, có nam có nữ, phần đông chắc là học sinh trường tư thục, dung mạo thanh tú thần thái ngây thơ, cũng đang lên núi.
Hai bên gặp nhau, các tu sĩ vội vàng đứng sang bên đường núi, nghiêng mình, vị tiên sinh dẫn đầu trường tư thục tế lên Thần Đàn Thần Thai, chuẩn bị pháp thuật, nhưng không manh động.
Hai bên không nói một lời, Trần Thực khẽ gật đầu, một mình vác cây xà ngang nặng nghìn cân đi ngang qua.
Chờ hắn đi khuất, vị tiên sinh dạy học kia mới vội vàng dẫn đám người còn lại chạy lên núi.
Trần Thực vẫn tiếp tục bổ kiếm, thu thập những đoạn đuôi chuột. Chẳng mấy chốc hắn đã đi đến chân núi. Hắc Oa đã cắn chết tất cả những con chuột tìm được, tha đến chất thành một đống ngay ngắn, trải kín cả khoảng đất rộng đến hai, ba mẫu.
Trần Thực đặt cây xà ngang màu đỏ son xuống, bước tới cắt lấy những đoạn đuôi chuột, sau đó cùng Hắc Oa lên núi, nhặt nhạnh từng đoạn đuôi chuột vừa cắt được.
Những đoạn đuôi tốt nhất chính là đuôi của năm lão già râu bạc kia, quả nhiên trắng muốt như ngọc, vừa mềm mại lại cứng cáp, đúng là thượng phẩm trong số thượng phẩm.
Vị tiên sinh dạy học kia dẫn theo đám học trò và tu sĩ đi tìm kiếm khắp nơi trên núi, hình như đang tìm người nào đó. Mấy lần đi ngang qua chỗ họ, hắn đều muốn nói lại thôi.
Trần Thực và Hắc Oa thu dọn xong chỗ đuôi chuột, đi xuống núi. Trong lòng hắn có phần vui mừng: “Lần này lên núi không uổng công rồi! Chỗ đuôi chuột này có thể bán được rất nhiều tiền!”
Trần Thực vác cây cột nhà màu đỏ son lên, lê bước về phía Đức Giang, thân thể có phần mỏi mệt.
Bây giờ trời sắp tối, bọn họ cần phải qua cầu trước khi trời tối, nếu không trong Đức Giang sẽ có một số tà ma đáng sợ chạy ra, lôi người xuống sông ăn thịt. Có người nói tà ma trong sông là Thủy Hầu Tử, cũng có người nói là oán niệm của người chết đuối, lại có người nói là nữ quỷ áo trắng chuyên môn bắt cóc thư sinh, hút cạn dương khí.
Nhất là đồng nam, thường là đối tượng được nữ quỷ ưa thích nhất.
Nếu ở trên bờ Trần Thực chẳng ngại những tà ma dưới nước kia, nhưng xuống nước rồi, có lực lượng cũng khó mà thi triển, e rằng hắn không phải đối thủ của Thủy Hầu Tử hay nữ quỷ.
“Vị đại hiệp kia!”
Tiếng bước chân dồn dập vọng lại từ phía sau, Trần Thực dừng bước, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vị tiên sinh dạy học kia dẫn theo mọi người vội vã chạy xuống từ trên núi, lúc đi đường trượt chânngã dúi dụi, người lấm lem bùn đất.
Họ vẫn không ngừng bước, tay nâng vạt áo dính đầy bụi bẩn, sợ làm dơ vào người, cứ thế chạy về phía này.
Vị tiên sinh kia chạy đến cách Trần Thực một trượng thì vội vàng dừng lại, chắp tay vái chào, cung kính khom người: “Xin hỏi vị đại hiệp, chẳng hay có phải đại hiệp đã tiêu diệt tà ma Hắc Sơn lão yêu kia không?”.
Thần sắc hắn lộ vẻ kích động, tuy kinh ngạc trước tuổi tác của Trần Thực nhưng vẫn giữ lễ nghi.
Trần Thực gật đầu: “Là ta đánh chết.”
“Ân công tại thượng, xin nhận của chúng ta một lạy!”
Vị tiên sinh kia vội vàng quỳ xuống, thành kính dập đầu. Phía sau hắn, đám tu sĩ và học trò cũng lần lượt quỳ lạy theo.
Trần Thực kinh hãi, vội vàng hạ cây cột đỏ son xuống, đưa tay đỡ mọi người dậy: “Mọi người mau đứng lên! Các ngươi làm vậy là sao? Ta chỉ là một đứa trẻ, sao có thể nhận các vị quỳ lạy? Thế chẳng phải thiệt chết ta à!”.
“Ân công, chúng ta ở quanh Hắc Sơn, có mười tám thôn, một trấn, bốn ngàn sáu trăm nhân khẩu, bị Hắc Sơn nãi nãi kia nô dịch chà đạp, đã sớm khổ không thể tả!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo