Cả ba người đều mang trong lòng chút bất an.
Sa bà bà cùng hai người kia đã sớm biết Hắc Sơn nãi nãi muốn đến giết Trần Thực, nên vẫn luôn âm thầm theo dõi chuyện này.
Xét cho cùng, trước lúc xuống cõi âm, Trần Dần Đô đã giao phó Trần Thực cho bọn họ, đương nhiên bọn họ phải bảo vệ hắn chu toàn.
Bọn họ biết rõ Trần Thực tuyệt đối không phải là đối thủ của Hắc Sơn nãi nãi, nhưng chân thân của bà ta vẫn còn ở Hắc Sơn, còn thân thể ở Lộc Vĩ trấn chỉ là mới tạo nên, bà ta không thể nào đích thân đến đây được, mà chỉ có thể phái Thần Tướng đến.
Chỉ cần bà ta sử dụng Thần Tướng thì sẽ bị bọn họ ảnh hưởng.
Gã cao to râu quai nón và Thanh Dương đều là tà ma, hơn nữa còn mạnh hơn Hắc Sơn nãi nãi, bọn họ có thể ảnh hưởng đến nhận định của bà ta, khiến bà ta tiến vào giấc mộng để giết Trần Thực, mượn tay bà ta để thăm dò đẳng cấp của tà ma trong cơ thể Trần Thực.
Thế nhưng, sau khi Hắc Sơn nãi nãi đi vào lại không thấy đi ra.
“Lúc trước, lão Trần từng nói sau khi Tiểu Thập giết người, hồn phách của người bị giết sẽ biến mất không không còn tăm hơi, ta đã cảm thấy có chút kỳ quái rồi.”
Sa bà bà nói: “Tuy rằng bàn ta quỷ màu xanh kia rất mạnh, nhưng thứ có thể nuốt sống hồn phách của người bị giết, e rằng không phải là nó. Trước đây, khi chúng ta cướp đoạt hồn phách của Trần Thực, đại chiến với chủ nhân của bàn tay quỷ màu xanh qua khoảng cách âm dương hai cõi, hắn cũng không thi triển năng lực thôn tính hồn phách.”
Gã cao to râu quai nón và Thanh Dương đều gật đầu.
Nếu khi đó chủ nhân bàn tay quỷ thi triển thủ đoạn này, e là hồn phách của bọn họ đã sớm bị đối phương ăn mất rồi.
Sa bà bà nói tiếp: “Nếu không phải bàn tay quỷ màu xanh thôn tính hồn phách, vậy thì kẻ thôn tính hồn phách ắt hẳn là tên khác. Điều này chứng tỏ trong cơ thể Trần Thực, ngoài bàn tay quỷ màu xanh ra còn ẩn giấu thứ khác.”
Gã cao to râu quai nón lắc đầu, nói: “Lúc cứu Trần Thực chúng ta đã kiểm tra rồi, trong hồn phách hắn không cất giấu gì khác. Rốt cuộc tà ma thôn tính hồn phách này từ đâu ra? Làm sao mà vào được trong cơ thể Trần Thực? Nó chui vào cơ thể Trần Thực khi nào?”
Gã nghĩ mãi không ra.
Lúc Trần Thực biểu hiện năng lực thôn tính hồn phách, gia gia Trần Dần Đô của hắn vẫn còn ở bên cạnh, tà ma tuyệt đối không có cơ hội tiếp cận Trần Thực.
Càng kỳ lạ hơn là, nó không ám lên người, mà ẩn nấp trong thế giới tinh thần của Trần Thực, theo đó ăn những kẻ bị Trần Thực giết chết hoặc kẻ xui xẻo đi nhầm vào mộng cảnh của hắn.
Hành động này quả thật kỳ quái.
Bình thường tà ma nhập vào trước tiên nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống hoặc giết chết hồn phách của chủ nhân cũ, tu hú chiếm tổ chim khách, sau đó bắt chước cử chỉ, động tác, thói quen của chủ nhân.
Thậm chí, nó còn có thể bắt chước đến mức thê tử hoặc phu quân thân cận nhất cũng không thể phát hiện ra, trong thời gian này, nó sẽ tìm kiếm cơ hội ăn tươi nuốt sống người bên cạnh.
Nhưng tà ma trong cơ thể Trần Thực lại không làm như vậy, hành động của nó giống một loại trạng thái ký sinh hơn, ký sinh trong cơ thể chủ nhân, để chủ nhân đi giết người, lấy được dinh dưỡng mà nó cần, hầu hạ nó.
Thanh Dương đột nhiên nói: “Thực lực của Hắc Sơn nãi nãi quá yếu, biện pháp tốt nhất là chúng ta tự mình đi vào thăm dò một phen!”
Gã cao to râu quai nón cười lạnh: “Không biết đẳng cấp của nó, chúng ta cứ thế xông vào chẳng phải thành đồ ăn cho nó hay sao?”
Sa bà bà nói: “Chúng ta chỉ có hai con đường, một là bức nó ra khỏi cơ thể Tiểu Thập, hai là giết chết nó trong mộng cảnh của Tiểu Thập. Thanh Dương, ngươi đừng lúc nào cũng nóng nảy như vậy, chắc chắn chúng ta sẽ tìm được cơ hội, bắt được nó!”
Thanh Dương cười lạnh: “Hai người các ngươi sợ đầu sợ đuôi, không biết phải đến năm nào tháng nào mới bắt được nó!”
Nó tức giận bỏ đi: “Ta tiếp tục làm tà ma đây, có việc thì đến tìm ta!”
Gã cao to râu quai nón đưa mắt nhìn hắn đi xa rồi thu hồi ánh mắt nói: “Bà bà, chắc Hắc Sơn nãi nãi chết rồi nhỉ?”.
Sa bà bà thử chiêu hồn cho Hắc Sơn nãi nãi, có phát hiện, lắc đầu nói: “Hắc Sơn nãi nãi chưa chết hẳn, mụ ta rất giảo hoạt, còn để lại căn cơ của mình trong miếu Hắc Sơn. Chỉ có tướng của mụ ta tiến vào cơ thể Tiểu Thập, nhưng ở miếu nãi nãi còn lưu lại lực lượng bất phàm cực kỳ hùng hồn, sẽ không dễ chết như vậy”.
Gã cao to râu quai nón nói: “Vậy an nguy của Tiểu Thập…”.
Sa bà bà cười nói: “Mụ ta chịu thiệt lớn như vậy, còn dám đến tìm Tiểu Thập hay sao? Nếu ta là mụ ta, nhìn thấy Tiểu Thập là trốn cho xa, nào dám ló mặt”.
Gã cao to râu quai nón ngẫm nghĩ cũng thấy phải, cười nói: “Mụ ta chỉ là tà ma địa phương mà cũng dám đến trêu chọc Tiểu Thập, to gan thật.”
Sa bà bà cũng cười nói: “Mụ ta dám cả gan nhập mộng, tiến vào trong mộng ức hiếp Tiểu Thập! Chuyện nhập mộng báo mộng, ngay cả ta cũng không dám!”.
Sáng sớm Trần Thực tỉnh dậy, ra cửa thăm mẹ nuôi trong thôn, thấy hai cánh tay của thiếu nữ đã mọc ra hai cành cây.
Thần thụ của Hoàng Pha thôn cũng trở nên trơ trụi, không còn một cành cây nào, lá cũng chỉ sót lại lác đác vài chiếc.
Nhưng hắn phát hiện trên cổ thụ lại mọc ra rất nhiều chồi non, chắc chẳng mấy chốc sẽ mọc ra cành lá mới, có lẽ không chết.
Dân làng thì hoảng sợ, dâng hương cúng bái cho cây cổ thụ, sợ cây cổ thụ chết rồi sẽ không còn được che chở nữa.
Trần Thực ở trong thôn đợi một lúc lâu mà Hắc Sơn nãi nãi không đến cửa tìm hắn trả thù, khiến hắn có phần kinh ngạc.
Đợi đến sau giờ ngọ, Hắc Sơn nãi nãi vẫn không đến, ngay cả một con chuột cũng không thấy.
“Chắc Hắc Sơn nãi nãi đã quên mất rồi hoặc là cảm thấy không đáng phải giết ta vì chuyện này, chỉ phái chút chuột đến dọa ta mà thôi.”
Trần Thực yên lòng, bản thân hắn chỉ trợ giúp người thôn trang khác trừ tà, giết một con chuột ăn thịt người mà đã đắc tội với vị nãi nãi này, đúng là tai bay vạ gió.
Nhưng tốc độ sinh sản của chuột rất nhanh, chắc Hắc Sơn nãi nãi cũng không để ý tới việc mất một đứa cháu ngoan.
Hắn lại đợi hai ngày, Hắc Sơn nãi nãi vẫn không đến tìm hắn trả thù, thậm chí xung quanh thôn trấn không thấy bóng dáng con chuột áo xám nào, khiến Trần Thực có phần buồn bực.
Nhưng không bao lâu sau hắn cũng chẳng còn tâm tư chú ý việc này nữa, bởi vì kỳ thi xuân sắp đến gần, hắn cần phải tập trung ôn tập Luận Ngữ, Kinh Thi, Kinh Thư… để chuẩn bị cho kỳ thi văn.
Đối với kỳ thi võ, Trần Thực rất tự tin, chẳng qua thi văn thì không nắm chắc được.
Tuy rằng hắn theo Chu tú tài chuyên cần học tập, nhưng chỉ mới học được hai năm, người khác đều đã chăm chỉ học tập ở trường tư thục năm sáu năm rồi, thời gian học tập dài hơn hắn rất nhiều.
Hơn nữa, điều mấu chốt là mười năm trước hắn đã từng thi tú tài, chẳng biết lần này đi thi có gặp điều gì trắc trở hay không.
Thi tú tài, đỗ cử nhân, có thể nói đã là chấp niệm cố hữu của Trần Thực.
Hắn sống ở nông thôn, cảm thấy muốn kiếm sống thì ngoài làm Phù sư ra chính là thi tú tài, đỗ cử nhân, tú tài chẳng có ích gì, nhưng cử nhân đã có thể gọi là lão gia.
Làm lão gia rồi, bách tính chẳng khác nào cá nằm trên thớt, tha hồ tác oai tác quái.
Hơn nữa, cho dù không thể làm quan, cũng có thể đầu quân chỗ Kim Hồng Anh, vào Thần Cơ doanh.
Đó là cuộc sống hắn có thể tưởng tượng được trong tương lai.
Đối với một đứa trẻ mới mười một tuổi, có thể lo liệu tương lai ở cái tuổi này quả là hiếm có.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo