Lý Thiên Thanh ngồi xổm xuống, vẽ một vòng tròn xung quanh một cây cỏ nhỏ đã bị sứ hóa, sau đó lại vẽ một vòng tròn lớn hơn ở bên ngoài, nói: “Ma sẽ ngày càng mạnh, khi thực lực của nó đạt đến đỉnh phong, Ma vực sẽ mở rộng ra, thôn tính thêm nhiều vùng đất khác.”

Hắn vẽ thêm một vòng tròn lớn hơn nữa, nói: “Cứ như vậy, nó sẽ không ngừng mở rộng, khi nào mở rộng đến phạm vi ngàn dặm, Ma sẽ tiến hóa thành Tai.”

Tà, Trúy, Ma, Tai, Ách.

Đẳng cấp của Ma xếp hạng thứ ba.

Họa biến thành Tai, chính là thiên tai, tử vong ngàn dặm , không còn chút sinh khí.

“Nhưng tự cổ chí kim chưa từng có Ma biến nào kéo dài trăm ngày.”

Lý Thiên Thanh đứng dậy, nói: “Ma biến được ghi chép lại nhiều nhất cũng chỉ kéo dài trăm ngày, bởi vì khi ấy Thiên Ngoại Chân Thần sẽ ra tay can thiệp.”

Trần Thực thở phào nhẹ nhõm: “Vậy chúng ta chỉ cần cố gắng sống sót qua trăm ngày!”

Lý Thiên Thanh lắc đầu: “Chân Thần diệt Ma bằng cách ngưng tụ thị lực. Dưới cái nhìn của Chân Thần, trăm dặm xung quanh sẽ bị thiêu rụi thành biển dung nham, không sinh linh nào có thể may mắn sống sót.”

“Chỉ còn một cách để sống sót.”

“Đó là phải diệt trừ Ma, ngăn chặn Ma biến trước khi đến kỳ hạn trăm ngày!”

Ma biến, ngày đầu tiên.

Trần Thực và Lý Thiên Thanh trở về Hoàng Pha thôn, gia gia của cả hai đều không có nhà.

Trần Thực định nấu cơm thì phát hiện gạo và mì trong nhà đều đã biến thành đồ sứ.

“Bây giờ e là chỉ có thể ăn gà vịt gia cầm và gia súc.”

Trần Thực đề nghị: “Ta đến nhà nãi nãi của Ngọc Châu mượn một con vịt, tạm thời ăn đỡ, ngày mai săn được dị thú sẽ trả lại cho bà ấy.”

Lý Thiên Thanh gật đầu.

Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng gà bay chó sủa, nãi nãi của Ngọc Châu cầm dao đuổi theo kẻ trộm vịt. Trần Thực vội vàng ôm con vịt chạy trốn, xông vào sân, đóng sầm cửa lại.

Lý Thiên Thanh trong lòng rối bời, nghe tiếng mắng chửi dồn dập của nãi nãi Ngọc Châu bên ngoài, hắn xấu hổ không chịu nổi. Chưa bao giờ hắn làm chuyện mất mặt như vậy.

“Ngày mai săn được con mồi sẽ trả lại cho bà ấy, ngươi không cần phải xấu hổ.”

Trần Thực thản nhiên nói: “Thiên Thanh, mau tới giúp ta đun nước làm lông vịt.”

Lý Thiên Thanh vội vàng đi nhóm lửa.

Hắc Oa kêu lên vài tiếng, Trần Thực nói: “Đã là đêm khuya rồi.”

Đêm đầu tiên coi như bình an, chỉ có điều trong thôn thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cãi vã và khóc lóc. Vài người dân muốn nhân lúc đêm tối đưa gia đình rời đi nhưng người nhà không đồng ý nên mới xảy ra cảnh tượng như vậy.

Trần Thực không để ý đến, hai người chìm vào giấc ngủ.

Không biết ngủ bao lâu, tim Trần Thực bỗng nhiên đau nhói, toàn thân co giật dữ dội.

Hắn lập tức tỉnh giấc, vội vàng vận hành Bắc Đấu Thất Luyện. Lần này cơn đau ập đến tuy bất ngờ nhưng nhẹ hơn hẳn mọi khi, chẳng bao lâu sau đã bị hắn áp chế.

Trần Thực thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống giường nhưng không tài nào ngủ lại được.

Hắn bèn khoác áo ra ngoài sân, ngửa đầu nhìn lên. Bầu trời nhuộm một màu đỏ rực, không phân biệt nổi ngày đêm.

Đúng lúc này, Hắc Oa lại kêu lên một tiếng.

“Trời sáng rồi.”

Trần Thực thầm nghĩ.

Chỉ có điều, hắn vẫn không nhìn ra được là ngày hay đêm.

Ma biến, ngày thứ hai.

Gia gia của hai người vẫn bặt vô âm tín.

Từ hướng lò gạch cũ vang lên tiếng sấm rền đinh tai nhức óc.

Trần Thực và Lý Thiên Thanh ra ngoài săn bắn, trên đường gặp một thợ săn khác cũng là người Hoàng Pha thôn, tên là Lưu Thiên Trụ. Hắn ta thường xuyên lên núi săn bắn, là một người cao to cường tráng, quen đi rừng leo núi, bước đi như bay.

Thế nhưng hôm nay Lưu Thiên Trụ di chuyển rất chậm chạp, trông thấy Trần Thực muốn chào hỏi nhưng giọng nói cũng trở nên ngắc ngứ.

Giọng nói của hắn ta xen lẫn tiếng kêu bén nhọn như chim hót, đó là do dây thanh quản đã bị sứ hóa.

Lúc này dây thanh quản của hắn ta đã như một chiếc còi bằng sứ nên mới phát ra âm thanh như vậy.

“Thiên Trụ, bên ngoài quá nguy hiểm, ngươi mau về thôn đi, ta săn được con mồi sẽ mang đến cho ngươi!”

Trần Thực nói.

Lưu Thiên Trụ vô cùng cảm kích. Hắn cũng ý thức được cơ thể mình đang gặp vấn đề, không thể săn bắn được nữa nên đành xoay người quay về, bước chân vẫn chậm chạp như cũ.

Trên đường và trên đồng ruộng có rất nhiều người bước đi chậm chạp như vậy.

Đến trưa, Trần Thực và Lý Thiên Thanh trở về, hai người bắt được ba con lợn rừng, bốn con chuột Tân Hương, còn có một ít thỏ rừng, và một con ngựa cỏ bùn.

Cũng may Trần Thực lực lưỡng hơn người, kéo lê những dã thú và dị thú này cũng không cảm thấy tốn sức.

Họ đến gần Hoàng Pha thôn, thấy trên đường có người.

Họ đi tới gần, đó là những người đã bị sứ hóa.

Ở lại trong thôn còn có thể kéo dài thời gian sứ hóa, nhưng ra ngoài săn bắn thì tốc độ sứ hóa càng nhanh chóng.

Trần Thực tiếp tục đi, đến cửa thôn thì thấy thợ săn Lưu Thiên Trụ, gương mặt lão vẫn mang theo nụ cười, vẫn giữ nguyên tư thế đi lại nhưng thân thể đã hóa thành đồ sứ.

“Thiên Thanh, nếu giết Tà Bồ Tát kia, bọn họ có thể khôi phục lại như cũ không?”

Trần Thực đột nhiên hỏi.

“Chắc là được.”

Lý Thiên Thanh không dám chắc chắn, nói: “Trong sách có ghi lại Ma biến và các cách xử lý Ma biến, nhưng lại không ghi chép người thường làm sao sống sót trong Ma biến. Ta cũng không biết người thường có thể sống sót hay không.”

Hắn ngừng một chút, nói tiếp: “Sử sách cũng vậy. Ta đã đọc qua rất nhiều sử sách, nhưng ghi chép về người thường rất ít, ghi lại nhiều nhất là hoàng đế và các bậc hiền tài. Người thường chẳng khác nào gia súc mà hoàng đế và quan lại nuôi dưỡng, không cần ghi chép.”

Trần Thực vào thôn, bỏ con mồi xuống, xoay người đi ra ngoài.

“Nhưng chúng ta không phải gia súc!”

Hắn ôm lấy Lưu Thiên Trụ, đưa thi thể đã sứ hóa của lão về thôn, đặt trong nhà.

Hắn đi đi về về, lần lượt khiêng những người sứ hóa trên đường về thôn, sắp xếp cẩn thận.

“Chúng ta là người, chưa bao giờ là gia súc!”

Hắn có phần tức giận.

Lý Thiên Thanh thấy thế bèn tiến lên giúp đỡ, hai người bận rộn nửa ngày mới chuyển hết những người sứ hóa ở gần đó.

Hai người lại lột da, chia cắt con mồi, sau đó đưa đến từng nhà. Tới ngươihà nãi nãi Ngọc Châu, Trần Thực đưa thêm hai con thỏ rừng.

Chuột Tân Hương tuy là loài gây hại nhưng lại là một loại dị thú, trong máu thịt ẩn chứa linh lực, người thường sau khi ăn có thể mượn linh lực kéo dài thời gian sứ hóa. Trần Thực bèn chia cho mỗi nhà một ít.

“Đứa nhỏ này…”

Nãi nãi của Ngọc Châu cầm thịt và thỏ, nhớ tới lời mắng chửi lúc sáng, trong lòng có phần hổ thẹn.

Bà lão trở về nhà, suy nghĩ hồi lâu, nói với Ngọc Châu: “Sau này không được gọi Trần Thực là đứa nhỏ chết tiệt nữa.”

“Nhưng không phải bà bảo con gọi như vậy sao?”

Ngọc Châu khó hiểu.

Nãi nãi của Ngọc Châu hổ thẹn vạn phần, nói: “Sau này ta mà còn gọi như vậy nữa, con cứ giơ đế giày mà đánh vào miệng ta.”

0.97658 sec| 2419.461 kb