Dương Ninh biết rõ Đoạn Thương Hải là xuất thân nhà binh, khí chất quân nhân thể hiện trên người này rất rõ ràng, kể cả Tề Phong cùng với Triệu Vô Thương, Dương Ninh cũng có thể nhận ra hình ảnh của một người nhà binh từ họ.

Chỉ là hắn không ngờ ba người này đều xuất thân từ Hắc Lân Doanh, hơn nữa đều là binh sĩ dưới trướng của Tam gia.

- Tam gia và tướng quân đều do lão Hầu gia sinh ra, cho nên lúc Tam gia tuổi còn trẻ, cũng giống như Tướng quân, đi theo lão Hầu gia chinh chiến sa trường.

Đoạn Thương Hải xúc động nói:

- Nếu không có lần đó…ai ya, Tam gia hôm nay cũng nhất định là một đại danh tướng nổi danh khắp thiên hạ.

Dương Ninh nghe đến đó, đối với quan hệ của Cẩm Y Hầu phủ đã hiểu sơ lược, hỏi:

- Mấy người là sau trận chiến đó liền quay về Kinh thành ư?

- Sau trận Hắc Lân Doanh cùng với Huyết Lan Quân đánh nhau đó, số còn lại chưa quá vài chục người mà thôi.

Đoạn Thương Hải cười khổ nói:

- Nhưng Tướng quân hành sự xưa nay luôn chu toàn, lúc Hắc Lân Doanh chúng tôi gần như thương vong gần hết, hậu viện cũng đã theo lên rồi. Khi đó Huyết Lan Quân cũng thiệt hại nặng, không còn sức để đánh tiếp nữa, bỏ chạy trốn thoát, mấy người chúng ta mới có thể giữ được mạng sống này.

Dương Ninh nói:

- Hắc Lân Doanh các người tuy rằng cơ hồ đã bị tiêu diệt hết, nhưng sau một trận chiến, Huyết Lan Quân của Bắc Hán cũng đã không còn sức để chiến đấu nữa, cho nên hai quận phía bắc Hoài Thủy mới có thể giữ lại.

Đoạn Thương Hải hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức gật đầu nói:

- Thế tử gia không hổ danh là tướng môn hổ tử, điểm mấu chốt trong đó chưa gì đã hiểu rõ cả rồi.

Nhẹ ngửa cổ, y nói:

- Thế tử gia nói không sai, tuy rằng Hắc Lân Doanh từ đó về sau dần biến mất, nhưng mà Huyết Lan Quân Trường Lăng Hầu khổ tâm tạo dựng nên cũng đã đại thương nguyên khí không thể hình thành nên sự uy hiếp đối với chúng tôi được nữa.

Dừng một lúc, y mới tiếp tục kể:

- Tướng quân lên triều đình, xin ban thưởng cho các binh sĩ còn sống của Hắc Lân Doanh chúng tôi, phần lớn đều được phong quan ở các nơi, chỉ mấy người chúng tôi là vẫn ở lại.

- Hả?

Dương Ninh ngạc nhiên hỏi:

- Vì sao lại như vậy? Có quan không làm, cũng hơn là ở đây làm hộ vệ chứ?

Đoạn Thương Hải nghiêm nghị nói:

- Chúng tôi đi theo Tam gia chinh chiến sa trường, biết bao nhiêu lần được Tam gia cứu ra từ chỗ chết, chúng tôi lúc đó liền thề, cuộc đời này thề chết đi theo Tam gia, tuyệt không có ý khác.

Thở dài, y tiếp:

- Sau khi Tam gia chết, chúng tôi vốn định đi theo tùy tùng của Tam gia, lại được tướng quân khuyên can. Ông ấy nói chúng tôi đã không có lòng làm sĩ quan, có thể đến Hầu phủ để làm hộ vệ, chẳng những có thể bảo vệ Hầu phủ, hơn nữa còn có thể bảo vệ Tam phu nhân.

Dương Ninh khẽ vuốt cằm, nghĩ thầm mấy người này được chức quan không làm, lại đến Hầu phủ làm hộ vệ, đều là hảo hán trọng tình nghĩa. Bọn hắn nguyện ở lại Hầu phủ làm nô bộc, hẳn là nể mặt của Tề Tam gia nhiều hơn hẳn Cẩm Y Hầu. Dù sao góa phụ Tam gia vẫn còn sống, bọn hắn ở lại Hầu phủ, có lẽ là muốn bảo vệ tốt Tam phu nhân, dùng việc này để báo đáp Tề Tam gia.

Cũng khó trách Tam phu nhân một mình đảm đương Hầu phủ, nàng lại là thê tử chính phòng của Tam gia, địa vị ở Hầu phủ đương nhiên không tầm thường, chỉ tiếc là một giai nhân xinh đẹp như vậy lại phải làm góa phụ bao nhiêu năm trời.

Đoạn Thương Hải hiển nhiên là sau khi say rồi, liền có hứng thú trò chuyện, huống hồ Dương Ninh lại hỏi thăm về chuyện xưa của y vừa vinh quang lại sầu não, y giống như thổ lộ ra hết.

Trời chiều xuống núi, sắc trời đã tối hẳn, các nơi trong Hầu phủ đều đã đốt đèn lồng có dán chữ “Điện” lên.

- Lúc nãy ngươi nói phụ thân ta vì bị thương mà qua đời, chuyện này là sao?

Dương Ninh hỏi:

- Thương thế nặng lắm sao?

- Tướng quân chinh chiến sa trường nhiều năm, vết thương trên người rất nhiều.

Đoạn Thương Hải nói:

- Trong Cẩm Y Hầu từ trước tới nay đều dựa vào bản lĩnh thật sự trên sa trường để đạt được vinh quang, lão Hầu gia là như vậy, Tướng quân như vậy, Tam gia cũng như vậy. Cho nên vết thương đầy mình cũng là một kiểu vinh quang của một nam nhân Tề gia. Vốn dĩ Tướng quân đã quay về Kinh thành để tĩnh dưỡng, nhưng ba năm trước người Bắc Hán bỗng tập hợp hơn mười vạn binh mã đột nhiên tấn công xuống, Tướng quân phải rời Kinh thành xông pha. Trận đánh này rất nhanh đã qua ba năm, Tướng quân ở tiền tuyến đã chống đỡ được ba năm…

Khóe mắt y dần đỏ hoe.

- Trong lòng chúng tôi thật sự đều nhìn rõ, sức khỏe Tướng quân càng ngày càng sa sút, ngày sau tệ hơn ngày trước, hơn nữa vết thương cũ chồng vết thương mới, đau khổ không thể chịu nổi. Nhưng Tướng quân hiểu rõ một khi người ngã xuống, Đại Sở chắc chắn lâm nguy, cho nên một mực giấu giếm chuyện vết thương của mình.

Vẻ mặt Dương Ninh lộ vẻ ngưỡng mộ, thầm nghĩ Tề Cảnh đúng là một hán tử kiên cường.

- Vào mấy tháng trước, hai bên cuối cũng đã đạt được thỏa thuận hòa bình. Người Bắc Hán lui binh ngưng chiến.

Đoạn Thương Hải cười khổ nói:

- Kỳ thật tại sao người Bắc Hán lại lui binh, hai bên đã đạt được thỏa thuận như thế nào, ta cũng không rõ lắm. Vốn đang nghĩ chiến sự một khi đã ngừng, Tướng quân có thể trở về Kinh thành nghỉ ngơi, từ từ bình phục, nhưng mà…

Y lắc đầu nói:

- Nhưng mà ai có thể ngờ được sẽ như thế này, tướng quân vì Đại Sở, sống chết mệt mỏi.

Dương Ninh nghĩ thầm vốn dĩ Cẩm Y Hầu cũng là anh hùng kiểu mẫu, thấy Đoạn Thương Hải đã đứng dậy:

- Thế tử gia, trời tối rồi, chúng ta đi về trước đi. Người đã trở về, Tam phu nhân hôm nay vì người mà đã đối chất với Tam lão thái gia, người tuyệt đối không được phụ tâm ý của Tam phu nhân.

Dương Ninh biết ở đây nghe Đoạn Thương Hải kể chuyện đã lâu, quả thực chậm trễ không ít thời gian rồi. Bản thân mình đã là Thế tử, phụ thân mất rồi, về mặt thể diện thì cũng phải làm cho được chức vị gì đó.

Hai người vừa đi về hướng linh đường, Dương Ninh vừa nói:

- Đoạn Nhị thúc, trong kinh thành này tiêu cục nhiều không?

- Tiêu cục?

Đoạn Thương Hải không ngờ Dương Ninh lại đột nhiên hỏi về tiêu cục, có chút buồn bực:

- Vì sao Thế tử gia lại hỏi đến tiêu cục?

Dương Ninh đã sớm nghĩ ra lý do giải thích, nói:

- Sau khi ta bị đám người kia mang đi, có một lần trong bao bố nghe bọn chúng nhắc tới tiêu cục.

Đoạn Thương Hải dừng bước, thần sắc lập tức trở nên nghiêm trọng, nhìn xung quanh, thấp giọng hỏi:

- Thế tử gia nghe được bọn chúng nhắc đến tiêu cục ư? Hay là còn có người của Cửu Thiên Lầu mai phục ở trong tiêu cục nào đó?

Dương Ninh nói:

- Cụ thể là chuyện gì ta cũng không rõ lắm, lúc đó giọng của bọn chúng không lớn, ta nghe bọn chúng nhắc đến tiêu cục, còn nói là một tiêu cục lớn nhất nhì ở Kinh thành. Đoạn Nhị thúc, trong Kinh thành này tiêu cục lớn nhất là tiêu cục nào?

- Kinh thành này tiêu cục không ít, nhưng nếu nói tới tiêu cục lớn nhất nhì thì có tiêu cục của ba nhà là tương xứng thôi.

Đoạn Thương Hải suy nghĩ một chút, mới nói:

- Trường Bình tiêu cục, Tứ Hải tiêu cục và Húc Nhật tiêu cục là tiêu cục có thực lực lớn nhất Kinh thành, Thế tử gia có nghe thấy chúng đề cập đến ba tiêu cục này không?

Dương Ninh lắc đầu, trong lòng lại có chút hưng phấn, thầm nghĩ Đoạn Thương Hải này quả nhiên không phải ngồi không, đối với tình hình ở Kinh thành quả là rõ như lòng bàn tay.

Tứ Hải tiêu cục thật ra hắn đã từng gặp rồi, lúc đó tại một quán rượu đã gặp đoàn xe của Tứ Hải tiêu cục, cũng tại đó đã gặp Tiêu Quang đang bị Phi Thiền mật nhẫn truy sát.

- Mai phục thám tử bên trong tiêu cục, quả là mọt thủ đoạn.

Đoạn Thương Hải vuốt râu tự nói với mình, nghĩ một hồi, mới nói:

- Nhưng mà chuyện này Hầu phủ chúng ta không tiện ra tay, đi thông báo một tiếng cho Thần Hầu phủ, để cho Thần Hầu phủ đi điều tra thì tốt hơn. Ba nhà tiêu cục kia cũng không phải là quen biết nhau, hơn nữa chúng ta tạm thời không có tinh lực để quản quá nhiều, giao cho Thần Hầu phủ là được rồi.

- Thần Hầu phủ?

Dương Ninh ngạc nhiên nói:

- Đó là chỗ nào?

Đoạn Thương Hải có chút xấu hổ. Vị Thế tử gia này, phải nói là hắn hồ đồ. Hôm nay hắn nói chuyện rõ là mạch lạc rõ ràng, hoàn toàn không nhìn ra được bộ dáng hồ đồ, nhưng muốn nói hắn thông minh thì lại không giống như vậy.

Y đang định giải thích, liền nghe được giọng nói truyền tới:

- Đoạn huynh đệ, ngươi ở đây à? Có nhìn thấy Tam phu nhân không?

Dương Ninh theo tiếng nhìn qua, thấy vị Khâu tổng quản mập mạp đang đi về hướng này.

- Khâu tổng quản.

Đoạn Thương Hải nói:

- Người tìm Tam phu nhân à?

- Đúng vậy.

Khâu tổng quản đi tới, trên khuôn mặt mập mạp trắng trắng hiện lên một điệu cười hòa nhã, con mắt nhỏ liếc nhìn Dương Ninh:

- Thế tử vất vả rồi. Đợi thêm một chút nữa, Thế tử có thể rời khỏi linh đường đi nghỉ ngơi trước, ta đã cùng với bên Quỳnh di nương thương lượng rồi. Đêm nay để Tề Ngọc trông coi, chỉ cần trời sáng, sẽ giao cho Thế tử.

- Hả?

Dương Ninh mặc dù chưa hiểu rõ vị Khâu tổng quản này, nhưng không hiểu vì sao, nhìn thấy người này liền sinh phản cảm, cười nói:

- Là Tề Ngọc còn muốn giành với ta sao?

Dương Ninh biết Đoạn Thương Hải xuất thân nhà binh, tuy rằng cũng cẩn thận, nhưng tính tình có phần ngay thẳng, sẽ dễ dàng ứng phó. Còn vị Khâu tổng quản này xem ra là một người bụng đầy rắp tâm, tuyệt không dễ đối phó. Trước mặt lão, vẫn nên thận trọng từ lời nói tới việc làm, miễn không bị người này nhìn ra sơ hở gì liền mang lại cho mình sự phiền phức lớn không chừng.

Dương Ninh tin rằng trước mắt sẽ như vậy, từ trên xuống dưới trong phủ không đến mức còn hoài nghi thân phận của mình, nhưng nếu như bản thân không cẩn thận, để nhiều sơ hở, khó tránh khỏi bị người khác nghi ngờ.

- Thế tử nói đùa rồi.

Khâu tổng quản cười ha hả nói:

- Ngài là Thế tử của Hầu phủ, Tề Ngọc sao dám tranh đoạt cái gì với ngài? Nhưng mà hắn mặc dù là con thứ, nhưng cũng là huyết mạch của Hầu gia, ban ngày đã không có hắn gặp người, thì ban đêm cũng nên để cho hắn được tận hiếu. Điều quan trọng nhất là có thể thay thế cho Thế tử buổi tối túc trực bên linh cữu, để Thế tử có thể nghỉ ngơi dưỡng sức. Chuyện hậu sự còn rất nhiều, nếu Thế tử ngày đêm không ngủ, sức khỏe nhất định là không đủ.

Dương Ninh kỳ thật đối với tên tranh giành làm hiếu tử kia không có hứng thú gì quá lớn, hôm nay tại linh đường phát uy, cũng là bởi vì không quen nhìn một đám người xúm vào đánh Cố Thanh Hạm. Nếu như buổi tối Tề Ngọc thay mình canh giữ linh đường, hắn cũng thật lòng không có ý kiến.

- Đoạn huynh đệ, chuyện hôm nay, ngươi cũng đừng để trong lòng.

Khâu tổng quản nhìn về phía Đoạn Thương Hải, cười nói:

- Tính tình Ngũ gia, ta và ngươi đều hiểu, chính là như vậy đó, hôm nay có thể là hơi nóng nảy một chút. Lúc nãy ta có tìm tới, Tam lão thái gia cũng nói là Ngũ Gia không nên đối xử với ngươi như vậy.

Đoạn Thương Hải thản nhiên nói:

- Khâu tổng quản lo nghĩ rồi, ta không để ý đâu, hơn nữa chúng ta đều làm bầy tôi, tất nhiên sẽ không thể so đo với chủ tử được.

Khâu tổng quản cười ha ha nói:

- Vậy là nói lẫy rồi. Nhưng ta hiểu rõ Đoạn huynh đệ ngươi, lòng dạ rộng lớn, chuyện này tới sáng ngày mai là ngươi sẽ quên không còn một chút.

Lão lại nói:

- Đoạn huynh đệ, lão ca ca với tư cách là tổng quản Hầu phủ, rất nhiều chuyện suy nghĩ vì đại cục. Thế tử túc trực bên linh cữu, thiên kinh địa nghĩa, tất nhiên là không có lời nào để nói, chỉ là chúng ta vẫn phải lấy đại cục làm trọng. Bên Tam lão thái gia, chúng ta cũng không thể mảy may không thèm để ý được. Đợi chuyện trước mắt qua đi rồi, tất cả đều dễ nói hơn, nhưng mà trước mắt vẫn phải giữ gìn hòa khí của Tề gia, ngươi nói điều này có hợp lý không?

Đoạn Thương Hải nói:

- Khâu tổng quản, Đoạn mỗ là kẻ vũ phu, chỉ biết bảo vệ Hầu phủ, những chuyện khác không nên hỏi ta nhiều, thật sự ta cũng không hiểu. Nhưng Tam phu nhân đã nói điều gì đương nhiên sẽ không có sai. Như thế nào lấy đại cục làm trọng, Khâu tổng quản cùng với Tam phu nhân thương lượng xử lý là tốt rồi, nếu cần dùng tới ta, chỉ một câu nói của Tam phu nhân là được rồi.

- Ai nói ngươi không biết lấy đại cục làm trọng?

Một giọng nói dễ nghe từ sau lưng Dương Ninh truyền tới:

- Ngươi ở linh đường nén giận, không phạm hồ đồ, đó không phải là đã lấy đại cục làm trọng rồi sao?

Dương Ninh quay đầu lại nhìn qua, thấy Cố Thanh Hạm giống như một đám mây màu trắng đang thổi bay đến hướng này, uyển chuyển xinh đẹp, vẻ thùy mị rung động lòng người.

----------oOo----------

 

0.11770 sec| 2439.641 kb