Sắc mặt của Trường Không vẫn không có chút thay đổi nào: "Tốt nhất là cậu nên nói cho tôi biết tin tức của cậu trước đi."
“Sau khi lão Yên đi ra khỏi mộ nước Tăng, điều đầu tiên ông ấy làm là lo liệu tang lễ cho thầy Bạch của tôi.”
Tôi khẽ nói: “Quy mô tang lễ không lớn, chỉ có mấy người của 701 chúng tôi tham gia, cho nên hẳn là anh không biết rồi.”
Đây chính là điều mà đội trưởng Bạch đã thống nhất ngay từ đầu, mặc dù lão Yên rất bận nhưng ông ấy vẫn dành ra chút thời gian để tổ chức một tang lễ không đáng tin cậy như vậy để đánh lừa ánh mắt của 303, nhưng không ngờ bây giờ lại thực sự dùng đến.
Mí mắt của Trường Không khẽ động: "Tang lễ?"
"Đúng vậy, vừa về Yến Kinh là làm luôn, chỉ vì thân phận của thầy Bạch không tiện công khai, cho nên mọi thứ cũng chỉ là hình thức mà thôi. À, cái thân phận không tiện công khai này cũng là do các người ban tặng mà.” Tôi cười khúc khích.
Không biết Trường Không có tin lời tôi nói hay không, nhưng nói chung tôi có thể cảm nhận được anh ta đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, xem ra ảnh hưởng mà đội trưởng Bạch gây ra cho bọn họ vẫn còn khá lớn, cho dù bà ấy đã ở trong mộ đợi năm năm, vẫn có thể khiến bọn họ sợ hãi như vậy.
“Tiếp tục.” Trường Không dùng ngón tay gõ lên mặt bàn một cái.
Tôi nhặt ra những gì có thể nói về hành động gần đây của lão Yên, còn những điều không thể nói ra thì lại chọc cười cho qua, nói không chừng anh ta cũng không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
“Các người đã nhìn thấy thành ý của tôi rồi, còn của các người đâu?” Tôi nhìn chằm chằm Trường Không.
****6:
Nhưng ai ngờ anh ta lại đột nhiên trở mặt, nụ cười ôn hòa đó khiến tôi rất muốn đánh cho anh ta một trận: “Cậu đúng là học trò giỏi của lão Yên, tuy chúng tôi cảm thấy lão Yên rất chướng mắt, ông ta vẫn phải có bản lĩnh nhìn người, vì sao cậu lại phản bội ông ta chứ? Tạm biệt, cảm ơn tin tức của cậu.”
“Cháu trai!” Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh ta, đồng thời ném ra một tràng chửi bới thô tục về phía anh ta.
Tuy nhiên, anh ta lại không thèm để ý đến những lời chửi rủa của tôi về anh ta, chỉ thấy anh ta đứng dậy rồi vỗ nhẹ lớp bụi không tồn tại ở trên người: "Lưu Trường An, suy cho cùng thì cậu vẫn còn quá trẻ! Mặc dù cậu chỉ mới mười mấy tuổi nhưng đã có thể khiến tôi phí tâm tư đến lừa gạt cậu, chờ cậu trưởng thành thì cũng được thôi, nhưng tôi vẫn quen bóp chết kẻ thù từ trong trứng nước hơn.”
Nói xong, anh ta đã bước ra khỏi cửa, còn tôi cũng giả vờ kích động mà đứng dậy khỏi ghế và rống hai câu về phía anh ta, đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của anh ta nữa thì tôi mới lại ngồi xuống ghế.
“Ha ha, ai lừa ai còn chưa chắc chắn đâu.” Tôi cười lạnh một tiếng.
Mặc dù Trường Không rất cảnh giác và không hề nói ra bất cứ lời nào, nhưng thấy anh ta liên tục tìm hiểu tung tích của lão Yên từ chỗ của tôi là tôi đã biết bọn họ muốn động thủ với 701 rồi.
Mặt khác là do sức mạnh của bọn họ không đủ!
Đối đầu qua lại với Trường Không tưởng chừng như không có gì, nhưng lại phải bỏ ra rất nhiều tâm tư, sợ bản thân nói sai câu nào để anh ta tìm ra sơ hở, cũng sợ bí mật của 701 sẽ thật sự bị tiết lộ ra ngoài.
Nhưng may là mặc dù Trường Không không xem trọng tôi là học trò của lão Yên, nhưng thực tế vẫn là do anh ta đánh giá thấp kẻ thù.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm thấy mệt mỏi mà nằm sấp xuống bàn rồi ngủ thiếp đi.
Thùng thùng!
Không biết bản thân đã ngủ bao lâu, cái bàn đột nhiên rung lên hai lần, tôi dụi mắt, sau đó mơ màng nhìn thấy đội trưởng Hình đang đứng ở phía đối diện tôi, tay vẫn gõ lên mặt bàn.
Sau khi nhìn thấy tôi đã tỉnh lại, ông ấy lộ ra vẻ bất đắc dĩ mà cười một tiếng: “Tôi nên nói cậu là kẻ vô tâm, hay là quá tin tưởng vào chúng tôi có thể chứng minh sự trong sạch của cậu đây?”
“Cây ngay không sợ chết đứng.”
Tôi cười khúc khích: “Đội trưởng Hình, nhìn thái độ này của ông thì hẳn là đã tìm được bằng chứng gì đó rồi nhỉ?”
Đội trưởng Hình kéo ghế lại: “Nhóc con, không phải cậu muốn chứng minh mình vô tội sao? Tại sao cậu còn ở đây chơi trò bí hiểm với tôi vậy?”
"Ông nghe thấy hết rồi mà?” Tôi hưng phấn xoa xoa tay: "Nhưng nghe được rồi thì tại sao ông còn để anh ta rời đi một cách suôn sẻ như thế?"
Đúng vậy, trên đường đến đây tôi đã sớm bàn bạc với đội trưởng Hình rồi, những người đó sẽ không để cảnh sát vào trong mắt, cho nên một khi tôi bị bắt lại, bọn họ nhất định sẽ đến xem kết quả, đến lúc đó chỉ cần đội trưởng Hình nghe được lời nói của bọn họ thì có thể chứng minh sự trong sạch của tôi.
Cho nên đội trưởng Hình đã cố ý thu xếp cho tôi vào căn phòng này, nghe nói phòng bên kia là phòng quan sát, người ngoài thường không biết, nhưng phòng quan sát có thể nhìn rõ căn phòng này và có thể nghe được đoạn đối thoại ở trong căn phòng này.
Muốn trách thì trách đám người Trường Không quá tự cao tự đại và không quan tâm nơi này là đồn cảnh sát mà mất đi cảnh giác.
Nhưng đội trưởng Hình lại không hưng phấn giống như tôi: “Còn chưa được, bởi vì từ đầu tới đuôi cậu ta chỉ nói là muốn cậu hợp tác với cậu ta, và cậu ta có thể chứng minh cậu không giết người thôi, cũng không nói điều gì khác.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo