Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi cười nói: "Anh trai, anh thấy rồi đó, hẳn là không bắt nhầm đâu."

"Xem như cậu may mắn." Vị cảnh sát vũ trang này cũng thở phào nhẹ nhõm rồi thuận tay chỉ vào phía bên ngoài hội trường: "Bên kia có một căn phòng nhỏ, cậu kéo người này vào đó trước đi, đợi đến khi kết thúc đại hội nghe thử thì thẩm vấn, đừng gây ra náo loạn."

Tôi gật nhẹ đầu, sau đó khom lưng kéo người này đi về hướng cảnh sát vũ trang chỉ.

Trong căn phòng nhỏ trống rỗng, ngoài một bộ bàn ghế ra thì không còn thứ gì khác, tôi lấy từ trong ngực ra một sợi dây rồi trói đối phương vào chân bàn, sau đó mới ngồi lên ghế nghỉ ngơi.

Vừa rồi mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức khiến tôi không có thời gian để suy nghĩ nhiều, nhưng lúc này tôi lại cảm thấy có chút không đúng.

Ví như làm thế nào mà người này trà trộn vào được dàn nhạc, nếu đã có thể lẫn vào được thì sao lại có thể giống như bao cỏ không hề có một chút năng lực phản kháng nào dưới sự tấn công của tôi chứ?

Quá mức thuận lợi khiến tôi cảm thấy có chút bất an, nhưng khúc nhạc không bị gián đoạn có nghĩa là người này hoàn toàn không nên đứng đó ...

Trong lúc tôi đang miên man suy nghĩ thì tiếng nhạc ở bên ngoài dần dần ngừng lại, sau đó tôi còn nghe được tiếng vỗ tay như sấm và bài phát biểu đầy nhiệt huyết của Cố ThuậnChương, thậm chí ông ấy còn mời những vị khách quý có hứng thú thì có thể đến thăm địa điểm khai quật.

Bên ngoài dần dần trở nên yên tĩnh, thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng bước chân đang tiến về phía mình, tôi vội vàng mở cửa thì thấy lão Yên đang vội vàng đi tới.

Phía sau ông ấy cách đó không xa là Lưu Hàn Thu và Trường Không đang lộ ra vẻ mặt không có ý tốt nhìn chằm chằm vào lão Yên, có chút vui sướng khi người gặp họa.

Lão Yên nhanh chóng bước đến chỗ tôi rồi hạ giọng nói: “Trường An, người đó thế nào rồi?”

“Ngất xỉu.” Tôi cảm thấy thái độ của lão Yên rất kỳ lạ, giống như sợ người đó sẽ xảy ra chuyện, cho nên tôi vội vàng giải thích: "Tôi chỉ đánh đối phương bất tỉnh, cũng không có làm gì khác."

Lão Yên vội vàng nói: "Chuyện này phỏng chừng sẽ có biến cố, nếu như lát nữa có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cậu cũng đừng hoảng hốt, cố gắng bình tĩnh, tôi nhất định sẽ trả lại công đạo cho cậu!”

****3:

"Cái gì?” Tôi còn chưa kịp nghe hiểu thì Lưu Hàn Thu và Trường Không đã đi tới.

Người trước mặt nhìn tôi với vẻ chế nhạo và nói giới trẻ ngày nay lại vì một chút xíu việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi mà phải làm to chuyện, thật đúng là coi thường luật pháp của đất nước.

Tôi nghiêng đầu nhìn ông ta chằm chằm: “Ông có ý gì?”

Lưu Hàn Thu cười khúc khích: “Có ý gì thì cậu chờ thêm lát nữa sẽ biết thôi.”

Theo lời của ông ta, trung đội trưởng Tiêu dẫn theo một đội cảnh sát vũ trang đi tới, Cố ThuậnChương và Ninh Viễn cũng đứng ở bên cạnh ông ta và nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy lo lắng và thăm dò, mặc dù tôi không biết rõ ràng cho lắm, nhưng cũng cảm thấy chuyện này có chỗ không đúng nên đành phải giữ im lặng.

“Lão Yên, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, ông ... Nhường một chút đi." Trung đội trưởng Tiêu thở dài.

Sắc mặt của lão Yên rất không tốt, nhưng ông ấy vẫn hạ giọng nói: “Tốt nhất là anh nên suy nghĩ kỹ càng, chuyện này có gì mờ ám, còn chúng tôi là bị người ta chơi!”

“Vậy cũng chỉ có thể chờ đến khi tôi tra ra rõ ràng rồi lại nói, dù sao cũng là ở trước mắt bao nhiêu người mà." Trung đội trưởng Tiêu tỏ ra bất lực.

Nhưng lão Yên vẫn nhất quyết khẳng định, nói thẳng là trung đội trưởng Tiêu là cảnh sát vũ trang, chứ không phải là cảnh sát hình sự, vụ án này không thuộc phần quản lý của anh ta.

Tôi ở một bên nghe mà cảm thấy không hiểu ra sao, nói càng nhiều thì càng sai nên tôi không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng, nhưng trong đầu lại xoay chuyển rất nhanh.

Từ lúc đi đến Hồ Bắc thì tôi hoàn toàn không có làm gì cả, cùng lắm là vừa rồi đã tự chủ trương bắt lấy người có thể là kẻ giả mạo thành thành viên của dàn nhạc này, nếu quả thật xảy ra chuyện thì cũng chỉ có thể là ở chỗ đây.

Sắc mặt của tôi không hề thay đổi, nhưng khi tôi liếc mắt nhìn qua người bị bắt đã lập tức bị hù đến tay chân lạnh buốt: Chỉ thấy người kia trượt từ chân bàn xuống, sắc mặt tái nhợt không một tia máu, trông không giống một người sống chút nào!

Sau đó lại liên hệ với câu chuyện của lão Yên và trung đội trưởng Tiêu thì choáng váng cả người, bọn họ đang nói tôi đã giết người?

“Lão Yên...” Tôi có chút hoảng sợ và hét lên trong vô thức.

Nhưng lão Yên lại lắc đầu với tôi, tôi cố gắng đè nén sự bối rối ở trong lòng xuống rồi nở một nụ cười trấn an lão Yên.

Trung đội trưởng Tiêu nhanh chóng có phản ứng trước lời chất vấn của lão Yên: “Tôi đã liên lạc với cục cảnh sát địa phương, bọn họ sẽ sớm phái người đến xử lý. Trong khoảng thời gian này, Lưu Trường An tốt nhất không nên tiếp xúc với bất kỳ ai.”

“Quả nhiên là giang hồ lùm cỏ, một lời không hợp liền giết người. Lão Yên, sợ là mắt của ông mờ rồi đi?” Lưu Hàn Thu cười âm hiểm một tiếng rồi đặt tay lên nơi tôi đã đánh ông ta, khiến lòng tôi chợt như gương sáng, xem ra tuồng vui này là do tên này làm đạo diễn.

0.21451 sec| 2402.281 kb