Cơn giận ở trong lòng lập tức dâng trào, đây là một mạng người đấy!
Ông ta muốn đối phó chúng tôi nhưng lại không dám công khai, vậy mà lại dùng những thủ đoạn hèn hạ như vậy.
Tôi trừng mắt nhìn về phía ông ta, nhưng không ngờ ông ta lại khoa trương nói: "Nhóc con, vừa rồi mọi người đều nhìn thấy, là cậu đã vô duyên vô cớ ra tay đánh tôi, chẳng lẽ hiện tại cậu còn muốn giết chết lão già như tôi sao?”
"Ông cũng biết mình là một lão già à?”
Lão Yên đột nhiên nói: “Ông chịu ngoan ngoãn về hưu thì tốt biết mấy.”
Câu nói này đã khiến sắc mặt của Lưu Hàn Thu thay đổi, tuy rằng ông ta trông không tính là già, nhưng cũng là người thuộc thế hệ với đội trưởng Bạch, ít nhất cũng phải sáu mươi tuổi.
Mặc dù 701 và 303 đều là đơn vị đặc biệt, nhưng suy cho cùng thì tuổi quá lớn cũng không thích hợp, cho nên nói tóm lại bọn họ có một ngày sẽ phải nghỉ hưu.
Trường Không ở phía sau Lưu Hàn Thu đột nhiên lên tiếng: "Ông vẫn nên bảo vệ học trò cưng của mình trước đi!"
Lão Yên lập tức bị chặn không nói nên lời, khiến tôi vừa nhìn thấy liền tức sôi máu, nhưng cũng biết hiện tại không phải là thời cơ tốt để gây chuyện nên đã cố gắng chịu đựng.
Cảnh sát rất nhanh đã có mặt, ba người vừa tới nơi đã bước vào phòng kiểm tra người bị tôi trói vào chân bàn.
Lúc này tôi mới cẩn thận quan sát người kia, chỉ thấy đối phương có vẻ ngoài mới ngoài hai mươi, gầy đến mức dường như thiếu dinh dưỡng, chẳng trách vừa rồi khi tôi kéo đối phương lại không cảm thấy nặng mấy.
"Chết rồi." Cảnh sát trưởng đến kiểm tra một phen rồi đưa ra kết luận, sau đó quay đầu nói: "Ai báo án?"
"Đội trưởng Hình, là tôi." Trung đội trưởng Tiêu nói, hai người bọn họ rõ ràng có quen biết nhau, chẳng bao lâu sau thì trung đội trưởng Tiêu đã kể lại tình hình cho đội trưởng Hình.
Đội trưởng Hình quan sát tôi từ trên xuống dưới rồi nghiêm mặt nói: “Cậu bị tình nghi cố ý giết người, mau cùng tôi trở về một chuyến.”
“Tôi không có giết người này.”
Tôi trấn định nói: “Tôi chỉ đánh người này bất tỉnh rồi kéo đến căn phòng này, còn về phần người này chết như thế nào, các người hẳn là nên tra ra rõ ràng, thay vì vu oan cho người khác.”
"Khẩu khí của cậu thật không nhỏ." Đội trưởng Hình lộ ra sắc mặt ngưng trọng: "Mang đi!"
"Chờ một chút." Lão Yên ngăn ở trước mặt tôi: "Các người còn không thèm điều tra luôn sao?"
“Lão Yên ..." Trung đội trưởng Tiêu có chút khó xử mà nhìn về phía lão Yên, nhưng lại bị một câu của lão Yên chặn lại, nói là mình sẽ không vì tình riêng mà làm việc trái pháp luật, nhưng chẳng lẽ thủ tục pháp lý cơ bản lại không cần làm sao?
Mặc dù sắc mặt của đội trưởng Hình có chút khó coi, nhưng ông ấy lại không hề có ý định vì tình riêng mà làm việc trái pháp luật, chỉ vì theo lời trung đội trưởng Tiêu nói, từ đầu đến cuối chỉ có tôi là người duy nhất tiếp xúc với người đã chết, cho nên ông ấy mới không còn gì để điều tra thêm.
Hiện tại lão Yên lại làm ra chuyện như vậy khiến ông ấy cảm thấy có chút khó xử.
“Vậy nói cho tôi nghe tình hình lúc đó đi.” Đội trưởng Hình vẫy tay chặn lại, một viên cảnh sát đứng ở phía sau ông ấy liền lấy một cuốn sổ ra rồi bắt đầu ghi chép.
Lão Yên kéo tôi lại rồi nhìn tôi bằng ánh mắt khích lệ, khiến tôi chậm rãi thở ra một hơi: "Trung đội trưởng Tiêu nói không sai."
"Trường An!" Lão Yên kinh ngạc nhìn tôi, đoán chừng là không ngờ tới tôi lại thực sự thỏa hiệp, nhưng tôi lại buồn cười lắc đầu, sau đó nói anh ta vốn không có nói sai.
Lưu Hàn Thu “ồ” một tiếng: “Cậu đây là thừa nhận mình giết người rồi sao?”
“Ông già rồi, nên lỗ tai cũng ù luôn sao?” Tôi cười lạnh nói: “Tôi chỉ nói quá trình không sai, lúc nào thì nói bản thân đã giết người chứ?”
Lưu Hàn Thu nhún vai, cũng không so đo với tôi, nhưng điều này lại khiến tim tôi trầm xuống, bộ dáng này của ông ta rõ ràng là đã dự liệu từ trước, sợ là có thủ đoạn nào đó ở phía sau đang chờ tôi.
Các loại ý nghĩ nhanh chóng quay cuồng ở trong đầu tôi, phải qua một lúc lâu sau thì tôi mới nhìn về phía đội trưởng Hình vốn đã có chút mất kiên nhẫn nói: "Tôi không có giết người này, xin hỏi nguyên nhân cái chết của người này là gì?"
Tôi cũng không phải kẻ ngốc, nếu cứ như vậy mà bị cảnh sát mang đi, cho dù tôi không có giải thích rõ ràng thì lời thừa nhận vừa rồi của tôi cũng chỉ là để bọn họ buông lỏng cảnh giác mà thôi.
Đội trưởng Hình cau mày nhưng không nói, tôi lại ép sát một bước: “Vị cảnh sát này, nếu tôi là nghi phạm, cho dù có muốn thẩm vấn tôi thì cũng không thể làm ở trước mặt nhiều người như vậy được?
Nếu người không phải do tôi giết, vậy thì lúc ông thẩm vấn tôi sẽ làm bại lộ chi tiết của vụ án ra ngoài, khi đó hung thủ giết người thực sự sẽ ung dung ngoài vòng pháp luật."
"Trung trung đội trưởng Tiêu, anh đưa người đi, căn phòng nhỏ này sẽ do tôi tạm thời trưng dụng." Đội trưởng Hình xua tay.
Lưu Hàn Thu cười khẩy rồi lộ ra vẻ không thèm để ý cùng Trường Không rời đi, lão Yên lo lắng nhìn về phía tôi, còn tôi thì lộ ra nụ cười an ủi ông ấy, lúc này ông ấy mới bất đắc dĩ rời khỏi hiện trường.
Cuối cùng, trung đội trưởng Tiêu đã ra lệnh cho một số cảnh sát vũ trang bảo vệ khu vực xung quanh căn phòng nhỏ, sau đó mới đuổi theo lão Yên ra ngoài, chỉ là nhìn anh ta như vậy thì thà nói là anh ta đang trông chừng lão Yên hơn là đang lo lắng cho lão Yên, dù sao nếu là tôi giết người thì lão Yên cũng bị nghi ngờ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo