Tôi bước đến gần bức tường và đứng yên, chỉ vào bức bích họa đầu tiên – nơi mọi người vẫn mặc áo da thú và nói: “Đây có lẽ là sự khởi đầu của nước Thục cổ!”

Nha Tử gật đầu với tôi, vì thế hai chúng tôi chậm rãi nghiên cứu, bắt đầu từ bức bích họa đầu tiên.

Nội dung của bức tranh đầu tiên rất đơn giản, những người trong bích họa đều mặc đồ từ da thú, ăn uống và sinh sống chẳng khác nào dã thú, ban đêm thì ở trong sơn động, thậm chí còn chưa phát minh ra lửa, cả bộ tộc sống trong cuộc chiến chém giết cùng hổ và sói.

Giao tiếp giữa họ vẫn là ngôn ngữ ký hiệu của người câm điếc, tuy rằng họ đã sống cách đây mấy ngàn năm, nhưng kỳ lạ là chúng tôi vẫn có thể hiểu được ngôn ngữ ký hiệu của họ. Tuy nhiên, cách giao tiếp của những người này rất đơn giản, không gì khác ngoài những nhu cầu cơ bản như săn bắn, giao phối.

“Đây trông giống như cuộc sống của những người nguyên thuỷ.” Nha Tử cảm thán.

Tôi đáp lại một tiếng: “Trong truyền thuyết, người dân nước Thục cổ vốn sống trong hang động, hình ảnh trên này chắc không sai đâu.”

Hai bức bích họa tiếp theo đều nói về cuộc sống ăn lông ở lỗ của bọn họ, bởi vì họ chưa bao giờ nhìn thấy thế giới bên ngoài dãy núi, cho nên vẫn nghĩ rằng cuộc sống như thế này rất tốt.

Cho đến một ngày, một chàng trai trẻ với con tằm trắng trên vai đã đến bộ lạc này, không ai biết chàng trai đó tới từ phương nào, chỉ biết rằng con tằm trắng trên vai người này dường như có một điều gì đó đặc biệt.

“Người này chắc hẳn là Tàm Tùng, phải không?” Tôi chỉ hình ảnh người đàn ông trẻ tuổi mặc áo xanh: “Còn con tằm này chắc là huyết tằm.”

Nha Tử gật gật đầu: “Không ngờ được chẳng có một ghi chép nào về lai lịch của Tàm Tùng, chẳng lẽ truyền thuyết ông ta là người ngoài hành tinh lại là sự thật ư?”

“Chắc không đâu, ngoại hình của người này giống hệt với người dân nước Thục cổ, vậy chẳng lẽ toàn bộ người nước Thục cổ cũng là người ngoài hành tinh sao?

Anh còn không biết điều kiện giao thông của mấy ngàn năm trước à, chỉ cách nhau một ngọn núi đã không hiểu được đối phương nói gì rồi, mà Tàm Tùng này hẳn là người của một bộ lạc khác cách đó không xa.” Tôi vội lắc đầu, ý tưởng về người ngoài hành tinh thật quá buồn cười.

Nha Tử nhún vai không nói gì, tiếp tục phiên dịch.

Bức hoạ tiếp theo là hình ảnh những người trong bộ tộc kia vây quanh Tàm Tùng, dựa vào vẻ mặt của họ, chắc chắn họ đang đánh giá bộ quần áo màu xanh xinh đẹp trên người Tàm Tùng.

“Thứ ông ta đang mặc chính là lụa tằm, đó là báu vật đối với những người nguyên thuỷ mặc đồ từ da thú kia.” Tôi chạm nhẹ vào hình ảnh, sự nhiệt tình trên khuôn mặt của những người đó giống như khi chúng tôi nhìn thấy loại vũ khí mới nhất.

Nha Tử chỉ vào bức bích họa tiếp theo: “Có vẻ như Tàm Tùng tới bộ tộc này chính là vì muốn dạy họ dệt vải.”

Anh ta nói không sai, tôi nhìn thấy trước mặt Tàm Tùng có một khung cửi đơn giản, ông ta đang vừa dệt vải, vừa quay đầu sang nói gì đó, chắc là đang dạy mấy người nguyên thuỷ kia cách dệt.

Con tằm khổng lồ nằm dưới chân ông ta, trong miệng phun ra tơ tằm, từ đó Tàm Tùng có được nguồn tơ tằm vô tận!

Hình ảnh cuối cùng trong bức bích họa này là một buổi lễ ăn mừng long trọng, tất cả mọi người trong bộ lạc kia đều mặc quần áo bằng lụa, tuy nhìn rất đơn giản nhưng so với đồ từ da thú thì vẫn tốt hơn nhiều, đối với những người nguyên thuỷ kia thì phải nói là khác một trời một vực.

Nhưng Tàm Tùng không hài lòng với điều này, ông ta rất thích nghiên cứu, ngoài dệt vải, ông ta còn phát hiện ra con tằm khổng lồ có thể sinh sản, vì thế đã thử nghiệm nhiều phương pháp để nuôi tằm, dẫn dắt những người trong bộ tộc chạy vào núi trong vài tháng mới tìm ra dâu tằm, từ đó phát triển việc nuôi tằm.

Có được kỹ thuật nuôi tằm, tơ tằm của họ không chỉ có thể cung cấp cho bộ tộc của mình, mà Tàm Tùng còn dẫn theo mấy người cường tráng trong tộc cùng trèo đèo lội suối, tới vùng văn minh gần nhất, dùng lụa làm tiền tệ để đổi lấy hàng hóa, đổi được rất nhiều loại lương thực mà người trong bộ tộc chưa từng nhìn thấy, cùng với một số vật dụng.

Nhưng cuộc hành trình không hề bình yên, trong núi có rất nhiều dã thú, trên đường xuống núi họ cũng gặp phải rất nhiều cuộc tấn công, những người này đã dựa vào lòng kiên trì cùng sự giúp đỡ từ con huyết tằm của Tàm Tùng, cho nên chỉ mất một, hai người mà thôi.

Xong, điều đáng sợ nhất không phải là những con dã thú, bởi vì nhóm của Tàm Tùng đã đổi được rất nhiều thứ để đem về tộc, cho nên đã bị những người của nền văn minh kia nhắm đến, chúng âm thầm theo dõi và muốn đánh cắp kỹ thuật của bọn họ.

Cho dù có huyết tằm, nhưng khi đó con huyết tằm kia còn chưa thành tinh, không có được sức chiến đấu mạnh mẽ như bây giờ, cho nên đoàn người này đã phải trải qua một con đường đầy máu với những kẻ thân mặc áo giáo tay cầm dao sắc từ nền văn minh kia.

Khoảng chừng mười ba chiến binh xuống núi, đến cuối cùng chỉ còn lại ba người bảo vệ Tàm Tùng cùng huyết tằm quay về tộc.

Bộ tộc đã tổ chức một buổi hiến tế bi tráng, vinh danh những chiến binh bảo vệ Tàm Tùng là những anh hùng!

0.57652 sec| 2404.477 kb