Tôi cẩn thận quan sát trận bát quái trước mặt, suy nghĩ một lát rồi gật đầu một cách trầm tư: “Nói như vậy, chủ nhân của ngôi mộ này còn đang chờ đợi người ngoài tới sao?”

Bình thường, những lăng mộ đều được thiết kế để ngăn chặn những kẻ xâm nhập, đặc biệt là bọn trộm mộ, con đường duy nhất được tạo ra cũng chỉ nhằm thuận tiện cho việc an táng chủ nhân của ngôi mộ khi được trăm tuổi (mất).

Cho dù là như vậy, thì sau khi chủ nhân được chôn cất, con đường duy nhất này sẽ bị lấp kín, những người đưa tang hầu hết sẽ bị tuẫn táng theo, loại lăng mộ đặc biệt để lại một cơ hội sống cho người ngoài quả thực rất hiếm thấy.

Tôi và Nha Tử nhìn nhau, đều cảm thấy hơi rùng mình, nếu dựa theo lời này, vậy Tàm Tùng đang đợi ai chứ.

Không, phải nói là một người đã chết còn có thể chờ đợi ai tới?

****3:

 

Im lặng hồi lâu, Nha Tử mới lên tiếng: “Chúng ta tốt nhất là đừng tự hù dọa chính mình, nói không chừng đây là trò chơi khăm của Tàm Tùng thôi! Từ xưa tới nay, kẻ bề trên đều tự phụ, tôi đoán ông ta không nghĩ sẽ có ai phá được trận bát quái của mình, cho nên mới cố ý giữ lại một cửa sinh nhằm chế giễu chúng ta đấy.”

“Chế giễu? Một người đã khuất như ông ta còn nhìn thấy cái gì mà chế với giễu.” Tôi chạm vào trận bát quái: “Mà cửa sinh này cũng được giấu rất kỹ, người không biết bản vẽ căn bản không tìm được, vậy có để lại cửa sinh cũng chẳng ích gì.”

Sở dĩ tôi và Nha Tử có thể ra ngoài là vì anh ta đã vô tình lạc vào cung điện, còn mấy tay lão luyện như nhóm của lão Yên vẫn chưa tới được nơi này, có thể thấy được trận bát quái này phức tạp đến mức nào, để lại một cửa sinh có ích lợi gì chứ?

Nha Tử xoa cánh tay, không nói chuyện nữa, thấy anh ta như vậy tôi cũng hơi hối hận, rốt cuộc khi đeo kính râm vào thì lá gan của anh ta cũng không còn lớn nữa.

Vì thế, tôi bèn vỗ vai Nha Tử: “Có lẽ anh nói cũng đúng, chúng ta không cần phải buồn lo vô cớ.”

Nha Tử trợn trừng mắt với tôi, nói tôi thật nhàm chán, doạ anh ta hết hồi rồi lại chạy tới an ủi.

Tôi mỉm cười không nói gì, lại đi một vòng trong cung điện, phát hiện không còn gì hữu dụng nữa, lúc này mới tuỳ tiện chọn một chiếc bàn đá để ngồi xuống, mời Nha Tử ăn chút gì đó.

Chúng tôi đã vật lộn trong lối đi một hồi lâu, đặc biệt tôi còn mất không ít máu, nếu còn không ăn chút gì đó thì sợ tôi không chịu nổi.

“Hì hì, cho cậu thứ tốt này!” Nha Tử cười ha hả mà móc từ trong balo ra một túi thịt bò khô, anh ta đưa nó cho tôi: “Chỉ còn lại một chút thôi, hơi khó cắn, nhưng lại có thể bổ sung chất đạm cho cậu, cậu ăn tạm đi.”

Tôi cũng không có chối từ, mở gói bò khô ra, lấy một miếng nhét vào trong miệng, cắn mạnh hai miếng, nhai nhai thấy hơi nhức cả hàm.

“Món này của anh không phải hơi khó cắn thôi đâu!” Tôi than thở một câu, còn Nha Tử lại cười lớn không ngừng, anh ta bảo cứ bổ là được.

Tôi cũng biết Nha Tử có ý tốt, bởi trong balo của tôi lúc này chỉ có thứ khô khan như bánh quy nén khô mà thôi, món ấy còn không bằng thịt bò khô, ít nhất thịt bò còn có thể bổ máu.

Chỉ là thứ này thực sự rất khó cắn, ăn được mấy miếng mà tôi cảm tưởng răng hàm của mình sắp vỡ ra rồi, vì thế tôi đành đặt thịt bò khô sang một bên, rồi lấy giấy bút ra, ghé sát trận bát quái mà vẽ lại.

“Cậu đang làm gì thế?” Nha Tử cảm thấy kỳ lạ.

Tôi chỉ chỉ vào trận bát quái: “Hiện tại đáng lẽ chúng ta phải ra ngoài, nhưng nhóm của lão Yên vẫn đang ở trong đó, thậm chí tôi còn nghi ngờ rằng đến cả Côn Bố cũng đã mắc kẹt trong trận rồi, dù sao chúng ta cũng phải nghĩ cách liên lạc được với bọn họ.”

Nha Tử đáp lại một tiếng ừm, rồi mặt ủ mày ê bảo rằng trận bát quái này quá khó phá giải, anh ta có thể cứu tôi chỉ do ngẫu nhiên mà thôi.

Bởi vì vị trí của con huyết tằm khi vừa hay lại là cửa tử, nhưng vì đây là trận bát quái đảo ngược nên đó đúng là lối thoát, nếu không anh ta cũng chẳng có cách nào khác.

Tôi cầm cây bút trong tay một lúc rồi ngẩng đầu nhìn về phía Nha Tử: “Anh hãy nói thật cho tôi biết, rốt cuộc anh đã làm thế nào mà cứu được tôi ra?”

Bất kể có đeo kính râm hay không, Nha Tử đều nói cứu được tôi chỉ là do ngẫu nhiên, nhưng tôi không tin, lúc anh ta liên hệ với tôi, tôi đã có cảm giác rõ ràng Nha Tử biết được cách cứu tôi, nếu không anh ta cũng không tới nhanh như vậy.

Nha Tử gãi gãi, ấp úng: “Chỉ là… chỉ là đánh bậy đánh bạ mà thôi.”

“Nha Tử!” Tôi kêu lên: “Tôi biết anh có bí mật, không muốn nói ra cũng là chuyện bình thường, tôi không muốn hỏi thăm làm gì, nhưng chẳng lẽ anh không muốn cứu đám lão Yên sao? Nếu anh đã có cách, vì sao cứ phải giấu giấu diếm diếm?”

Tôi có chút tức giận, nói: “Tôi có thể thấy được suốt quãng đường này lão Yên luôn bảo vệ anh, chị Thu tuy rằng hay trêu chọc anh nhưng rõ ràng cô ấy cũng đối xử với anh như em trai, ngay cả Côn Bố cũng luôn đứng chắn trước mặt anh khi gặp nguy hiểm, chẳng lẽ bây giờ anh thấy chết mà không cứu sao?”

Nha Tử cũng kích động, cất cao giọng: “Cậu cho rằng tôi sẽ thấy chết mà không cứu sao?”

0.05806 sec| 2404.414 kb