“Cậu, Cậu đừng làm tôi sợ.” Nha Tử rốt cuộc cũng biết sợ: “Người đã chết, sao còn sống lại được? Huống chi người này đã chết được mấy ngàn năm…”

Đúng vậy, tôi cũng muốn biết một người chết làm thế nào để sống lại được, nhưng những gì xảy ra ở nước Trường Dạ đã dạy cho tôi một bài học, có một số điều không thể giải thích bằng khoa học quả thực vẫn tồn tại.

Tôi nhanh chóng nhớ lại phần giới thiệu về thứ này ở trong cuốn Thất Sát, tôi nhớ rõ ràng rành mạch trong đó có một câu: Nếu gặp phải, chỉ có thể trốn đi.

Nha Tử nghe tôi nói xong, có chút rối rắm hỏi chúng tôi nên làm gì bây giờ?

“Tôi không biết, bỏ cuộc thế nào cũng chỉ có cái chết, ở lại nơi này ít nhất còn tìm ra được một đường sống, anh chọn thế nào?” Tôi nhìn chằm chằm vào hai bức họa trên tường, chậm rãi hỏi Nha Tử.

Nha Tử nhìn tôi, sau đó chậm rãi gỡ kính râm xuống, nhìn tôi bằng đôi mắt như bị bệnh tăng nhãn áp: “Tôi lựa chọn đường sống.”

Tôi cười, quả nhiên, cho dù có can đảm hay nhát gan, các thành viên trong 701 một khi gặp vấn đề tuyệt đối sẽ không dễ dàng lựa chọn lùi bước.

“Chúng ta cứ đi xung quanh quan sát một chút!” Tôi ra hiệu cho anh ta đeo kính râm lên, sau đó cầm súng đi thẳng về phía giường đá.

Trong gian mộ này chẳng có gì cả, nếu Tàm Tùng ở dây, cũng chỉ có thể ở trên giường đá mà thôi.

Dù đã lựa chọn nhưng khi bước về phía chiếc giường đá, đôi chân của chúng tôi vẫn hơi run lên, mỗi bước đi chúng tôi phải hít một hơi thật sâu mới có dũng khí đi tiếp.

Khoảng cách có vài mét ngắn ngủi, nhưng chúng tôi phải đi khoảng hai phút, đến cuối cùng khi đứng trước giường đá, hai chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, ý tứ rất rõ ràng: Ai sẽ là người xốc rèm che lên?

Lúc này tôi rất hối hận khi để Nha Tử đeo kính râm lên, nếu không đeo vào thì chắc chắn anh ta đã đưa tay ra xốc rèm che rồi, với lá gan của anh ta bây giờ, nhiệm vụ này chỉ có thể để lại cho tôi thôi.

Tôi sờ ngực để trấn tĩnh lại, rồi tiến lên phía trước một bước, sau đó vươn tay ra, từ từ xốc tấm rèm che nặng nề kia…

****1:

Nha Tử lo lắng nuốt khan, không kìm được mà lùi lại, đứng phía sau lưng tôi.

“Trống không?”

Khoảnh khắc tôi sốc tấm rèm che lên, chỉ cảm thấy lòng mình chợt thư thái hẳn.

Nhưng giây tiếp theo, lòng cảnh giác của tôi lại dâng cao, đây là nơi duy nhất có thể đặt quan tài trong toàn bộ lăng mộ này, nếu ở đây trống rỗng, vậy quan tài đang ở đâu?

“Trường An.” Nha Tử cũng có vẻ ngạc nhiên: “Ông ta… Ông ta chắc không sống lại được, rồi ở chỗ này mấy ngàn năm đâu, nhỉ?”

Ca, ca, ca!

Ngay lúc cả hai chúng tôi đều đang bàng hoàng, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tràng tiếng động kỳ lạ, tôi kéo Nha Tử lập tức lùi lại phía sau và ngẩng đầu nhìn lên.

Tôi nhìn thấy những viên gạch bằng đá trên mặt giường đá từ từ tách ra, một chiếc quan tài quấn dây xích bằng đồng chậm rãi nhô lên trên mặt giường, quan tài hướng về phía chúng tôi, ở giữa có một vật tổ là hình Thái Dương Thần Điểu rất lớn, xung quanh là rất nhiều tơ tằm và những hình ảnh đơn giản.

“Đây hẳn là quan tài của Tàm Tùng.” Tôi nhìn thoáng qua quan tài, quay đầu nói với Nha Tử.

Nha Tử gật đầu, chậm rãi lấy máy ảnh từ trong lồng ngực ra nhưng không dám chụp ảnh, anh ta đứng đó, hai chân nhịn không được mà cứ run lên cầm cập như bị co rút.

Mặc dù thoạt nhìn tôi có vẻ bình tĩnh hơn Nha Tử một chút, nhưng cũng không khá khẩm hơn là bao, cùng lắm tôi chỉ không bị chuột rút mà thôi, còn dưới chân như đã mọc rễ, căn bản không dám có bất cứ động tác nào.

“Cậu nói xem.” Nha Tử lắp bắp hỏi: “Tàm Tùng có thật sự ở bên trong không?”

Tôi lắc đầu tỏ ý không chắc chắn, nhưng có lẽ phải chắc tới tám phần rồi.

Cuối cùng, Nha Tử vẫn nghiến răng nghiến lợi chụp vài bức ảnh, tuy nhiên, anh ta không dám lại gần, chỉ chụp qua loa vài bức ảnh mờ ảo, nói rằng mình đã phải trả giá bằng cả mạng sống của mình, nếu thầy còn ghét bỏ nữa, về sau anh ta sẽ không bao giờ chụp bức ảnh nào nữa.

Chụp ảnh xong, anh ta mới nhớ hỏi tôi bây giờ phải làm sao, có nên mở nắp quan tài ra không?

“Làm sao tôi biết được?” Tôi đáp trả một câu, có chút đau đầu vì lão Yên không ở đây, nếu ông ấy ở đây nhất định sẽ biết nên làm thế nào.

Tuy nhiên, Nha Tử vỗ vai tôi nói nếu là lão Yên thì nhất định sẽ khai quan (mở quan tài), lần này chúng tôi tới đây chính là vì Tàm Tùng, không có lý nào quan tài ở ngay trước mắt lại không làm gì cả.

Thấy anh ta nói rõ ràng hợp lý như vậy, tôi bèn đẩy anh ta tiến về phía trước: “Vậy anh làm đi!”

“Trường An, cậu đang nói đùa đấy phải không? Làm sao tôi khai quan được… Tay tôi ướt hết rồi, nếu bây giờ chưa xảy ra chuyện gì, tôi thực sự không mở được đâu, hay là cậu làm đi, cậu có kinh nghiệm mà.” Nha Tử mặt dày nói.

Tôi trợn mắt nhìn Nha Tử: “Tôi có kinh nghiệm cái con khỉ, khi còn nhỏ tôi có khai quan một lần, kết quả lại mở ra một con cương thi, anh có muốn thử hay không?”

Hai người chúng tôi cứ đẩy qua đẩy lại như vậy, qua một lúc lâu vẫn không biết nên làm gì mới phải, cuối cùng tôi vỗ đùi: “Được rồi, trước hết chúng ta nên nghĩ cách tập hợp với lão Yên đã rồi hãy nói.”

0.10102 sec| 2401.953 kb