Mới vừa rồi không phải chúng tôi không xem xét cơ quan ở đây, nhưng dù là ai cũng không dùng hết sức để đi đập phá như vậy, cũng vì thế mà chúng tôi đã bỏ qua những chiếc ghế này.
Tổng cộng có mười một chiếc ghế đá, tôi đập từng cái một, có chiếc di chuyển về gần phía bàn đá, còn có chiếc lại di chuyển ra xa…
Tôi và Nha Tử đều giơ súng lục lên, nhắm thẳng về phía bàn đá và ghế đá, lẳng lặng chờ đợi.
Nhưng đợi nửa ngày, chỉ thấy những chiếc ghế đá này đã thay đổi vị trí, ngoài ra chẳng có động tĩnh nào khác.
“Thử cả những chiếc bàn đá xem sao?” Nha Tử cũng lấy búa ra, một tay ghìm súng, một tay vung cây búa lên, trực tiếp hướng về một cái bàn đá mà đập.
“Không…” Một giọng nói rất nhỏ lại truyền tới, tôi quay lại và thấy Trát Tây đang nhìn chúng tôi với vẻ kinh hãi, như thể anh ta đã nhìn thấy một con quái vật nào đó.
Tay tôi đã nhanh hơn não, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh ta thì tôi liền biết không ổn, vội kéo tay Nha Tử tránh sang một bên.
Kẽo kẹt…
Một âm thanh như tiếng cánh cửa sắt rỉ sét chuyển động truyền tới từ phía sau lưng chúng tôi, cả tôi và Nha Tử cùng đồng thời quay đầu lại, lập tức nhìn thấy cánh cửa cung điện vốn đang mở ra nay đã chậm rãi khép lại, phía sau cánh cửa khắc một hình ảnh khổng lồ.
Đây là một hình ảnh khiến người ta nhìn mà sởn tóc gáy, trong bức hoạ ấy là một con Thái Dương Thần Điểu rất lớn, nhưng nó khác với những hình ảnh khác mà chúng tôi đã từng thấy trước đây, cũng khác với con Thái Dương Thần Điểu mà chúng tôi từng thấy, hình ảnh này có màu ánh vàng, toàn thân con chim kia cũng vậy.
Nó quay ngang về phía chúng tôi, làm động tác giương cánh bay vút lên, một con mắt sáng ngời có thần nhìn về phía chúng tôi, thoạt trông như con chim này vẫn còn sống vậy.
“Đây mới là Thái Dương Thần Điểu chân chính!” Nha Tử kinh ngạc thốt lên, vội đem máy ảnh ra, liên tục chụp hình tạo ra những tiếng tách tách.
Cùng với ánh đèn flash, tôi đột nhiên thấy đôi mắt của Thái Dương Thần Điểu chớp chớp!
Tôi vội vàng dụi mắt, cảm thấy mình đã nhìn nhầm rồi, nhưng khi nhìn lại lần nữa, đôi mắt của Thái Dương Thần Điểu kia quả thực đã ở một vị trí khác so với vừa rồi!
“Chạy mau!” Tôi hét lên với Nha Tử, tuy nhiên, bởi vì anh ta muốn chụp mấy bức ảnh chi tiết nên đã tới gần với thứ kia, tôi không thể nào kéo anh ta lùi về phía sau, nên chỉ có thể hét lên như vậy.
Tôi chợt nghĩ đến Trát Tây từng bảo chúng tôi mau chạy đi, và còn mấy vết thương như những vết thủng trên người anh ta.
Quả nhiên, giọng của tôi vừa mới dứt, hình ảnh liền chuyển động, một con chim Thái Dương Thần Điểu giương cánh bay xuống từ sau cánh cửa. Lúc này tôi mới nhìn thấy rõ ràng, đây hoàn toàn không phải là hình ảnh mà là một con chim thần được khảm vào cánh cửa cung điện.
Nha Tử dường như đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng, anh ta đứng bất động.
Tôi lại lo lắng hét lên, nhưng thấy anh ta không những không bỏ chạy mà còn giơ máy ảnh lên và tiến thêm vài bước lại gần phía con Thái Dương Thần Điểu kia, còn có tiếng máy ảnh chụp tách tách.
Động tác của Thái Dương Thần Điểu rất nhanh, nó mổ một phát lên vai của Nha Tử, một miếng thịt trên vai anh ta đã bị con chim kia mổ đi, máu lập tức chảy ra.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Nha Tử, da gà khắp người tôi đã nổi lên…
“Nha Tử, mau, chạy nhanh lên!”
Tôi đứng một bên vừa quan sát vừa ra lệnh cho Nha Tử, Thái Dương Thần Điểu đuổi theo anh ta mà mổ, cái mỏ chim to lớn mỗi một lần mổ lên người anh ta đều sẽ cắp đi một miếng thịt, máu tươi phun ra, chỉ sau một khoảng thời gian ngắn mà phần thân trên của Nha Tử đã nhiễm đầy máu tươi.
“Trường An, tiếp tục đi!” Nha Tử dùng sức quăng chiếc máy ảnh cho tôi.
Tôi vươn tay ra nhận lấy máy ảnh, rồi hét lớn: “Đến lúc này anh còn quan tâm tới chuyện chụp ảnh làm gì, mau chạy đi.”
Nha Tử không trả lời tôi mà đột nhiên quay người chạy về phía nơi Thái Dương Thần Điểu cư trú, vừa chạy vừa bảo tôi nhất định phải đưa được máy ảnh trở về.
“Anh đang làm gì vậy? Mau trở lại.” Tôi cầm máy ảnh, chỉ cảm thấy máu trong người dâng trào, Nha Tử vậy mà dám dùng mạng đổi mạng!
****5:
Nhưng làm sao tôi có thể để anh ta đi vào chỗ chết được?
Tôi vẫn nhớ rõ Nha Tử nói đây là chuyến đi một mình đầu tiên của anh ta, anh ta còn phải chứng tỏ bản thân với giáo sư Hứa.
“Nha Tử, mau trở lại!” Tôi nhanh chóng cất máy ảnh, cầm khẩu tiểu liên B56 và hướng thẳng về phía Thái Dương Thần Điểu mà bắn.
Phanh!
Khi viên đạn bắn trúng người của Thái Dương Thần Điểu, cảnh tượng tôi chờ mong đã không xuất hiện, ngược lại tôi còn có ảo giác mình đang bắn vào một tấm thép.
“Sao thứ này lại như đao thương bất nhập thế (cơ thể không bị tổn thương bởi loại vũ khí nào)?” Tôi hoảng sợ nói.
Ban đầu, tôi định dùng súng để chuyển hướng sự chú ý của Thái Dương Thần Điểu, làm như vậy có thể tạo cho Nha Tử một cơ hội sống, tuy nhiên hiện giờ nó lại chẳng có chút phản ứng nào, vẫn cứ đuổi sát Nha Tử như cũ.
“Nha Tử, nhanh quay lại đi, có nghe thấy không? Nếu anh mà chết, tôi không những không mang máy ảnh của anh về, mà còn bảo với thầy anh, anh chính là một tên nhát gan, không có thầy thì chẳng khác nào một thằng nhóc còn chưa cai sữa!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo