“Đừng, đừng có hét nữa…”

Một giọng nói vang lên, tim tôi đập lỡ một nhịp, nhưng rồi tôi lại phát hiện ra âm thanh này không phát ra từ bộ đàm.

Tôi đột nhiên xoay người, chỉ thấy người đang bị thương nặng và có thể tắt thở bất cứ lúc nào – Trát Tây - ấy vậy mà đang chậm rãi mở mắt ra, còn cất giọng nói yếu ớt.

“Trát Tây?” Tôi vội chạy đến bên chiếc giường bằng đá, áp sát tai vào bên miệng anh ta: “Anh nói cái gì?”

****4:

“Đừng… gào…, bọn, bọn họ không sao cả, chỉ là, chỉ là đã, vứt bộ đàm rồi.” Giọng của Trát Tây nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, nhưng cũng may nơi này vô cùng yên tĩnh nên tôi mới có thể nghe được, tôi vội vàng hỏi anh ta có phải đã từng gặp nhóm của lão Yên hay không?

Trát Tây suy yếu ừ một tiếng: “Bọn, bọn họ không ở trong trận bát quái…”

Không ở trong trận bát quái ư?

Tôi đột nhiên ngẩng đầu hỏi Nha Tử có nghe thấy không, Nha Tử kích động gật đầu: “Không ngờ bọn họ lại ra ngoài rồi.”

“Vậy bọn họ đang ở đâu?” Sau khi kích động qua đi, tôi mới bình tĩnh lại, cho dù không ở trong trận bát quái thì tình hình hiện tại của bọn họ chắc chắn cũng không ổn, nếu không họ đã chẳng phải ném bộ đàm đi.

“Ở… đây… mau, chạy!” Trát Tây thở hổn hển cố nói từng chữ một, sau khi anh ta nói xong mấy chữ này, tôi ngẩn người ra.

Nha Tử lại không kiên nhẫn được nữa, trực tiếp đè lên bả vai của Trát Tây, nói: “Anh nói cái gì? Sao lại thế được.”

Nhưng Trát Tây vừa nói ra mấy chữ kia đã kiệt sức, đôi mắt chậm rãi khép lại, cho dù Nha Tử có chất vấn thế nào thì anh ta vẫn chẳng hề mở miệng.

“Trường An, cậu nghe thấy anh ta vừa mới nói gì không?” Nha Tử ngẩng đầu, hoảng sợ hỏi tôi.

“Ừ.” Cổ họng tôi phát ra âm thanh, nhất thời tôi cũng không biết nên phản ứng thế nào.

Cung điện này cũng chỉ có bằng ấy, huống chi trước đó Nha Tử đã từng bước vào đây một lần, chúng tôi cũng vật lộn ở đây lâu như vậy, căn bản không nghe được bất cứ động tĩnh gì cả, làm sao lão Yên và những người khác có thể ở đây được chứ?

Nha Tử lắc đầu nói rằng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là vì sao Trát Tây lại bảo chúng tôi mau chạy đi?

“Lý do chúng ta tới nơi này chính là vì chúng ta cảm thấy đây là nơi an toàn nhất, nhưng hiện giờ…” Nha Tử không thể tiếp tục nói được nữa, vì chúng tôi đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Đi ra ngoài chính là trận bát quái, nếu không thể phá giải được trận pháp ấy thì chúng tôi sẽ chết, mà cứ ở đây thì lại có nguy hiểm mà chúng tôi chưa biết tên, tạm thời chúng tôi đều giữ im lặng, qua rất lâu rồi vẫn chưa ai nói gì.

“Tôi muốn ở lại đây.” Không biết đã mất bao lâu, Nha Tử là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Nhóm của lão Yên đang ở ngay chỗ này, nhất định họ đã gặp phải nguy hiểm, cho nên tôi nhất định phải ở lại đây!”

Nói xong, anh ta nhìn về phía tôi, tôi không chờ Nha Tử nói thêm gì nữa liền tiếp lời: “Tôi cũng ở lại, tiến vào cũng nguy hiểm mà ở lại cũng nguy hiểm, nhưng ít ra ở đây chúng ta còn có cơ hội!”

Sau khi đưa ra quyết định, tôi và Nha Tử cùng tìm kiếm khắp cung điện, ngay cả đồ ăn trên bàn đá chúng tôi cũng không tránh được sự kiểm tra của chúng tôi, mặc dù như vậy nhưng vẫn chẳng có phát hiện gì.

“Có thể là Trát Tây đang chơi khăm chúng ta hay không?” Nha Tử căm giận trừng mắt nhìn Trát Tây.

Tôi luồn tay vào tóc, vò đầu đến rối tung mà trả lời: Không, không có ai trong lúc sắp mất mạng mà còn rảnh đi lừa người khác cả, rốt cuộc giữa chúng ta và anh ta cũng chẳng có thâm thù đại hận gì.

“Tức thật!” Nha Tử nôn nóng đá vào chân ghế đá, rồi đau quá mà ôm chân ngã ngửa trên mặt đất.

“Đừng nhúc nhích!” Tôi quát một tiếng, Nha Tử duy trì tư thế ôm chân nhìn về phía tôi, lặng lẽ hỏi tôi có chuyện gì vậy?

Tôi chỉ vào chiếc ghế đá vừa bị anh ta đá vào: “Anh đá lại một lần nữa thử xem.”

“Cậu cút đi, lúc này cậu còn đùa giỡn được à?” Hiển nhiên Nha Tử đã tức giận rồi, anh ta gân cổ quát lên.

“Ai đùa giỡn với anh chứ, mau lên, đá lại một cái xem nào!” Tôi cũng quát lại một câu.

Nha Tử ngây ngẩn cả người, dường như nhận ra tôi thực sự không nói đùa, nên duỗi chân ra đá thử một cái.

“Dùng sức một chút!” Tôi nhìn chằm chằm vào ghế đá, không ngẩng đầu lên nói.

Nha Tử chửi nhỏ một tiếng: “Con trai, sao con không đích thân làm đi?”

“Nói nhảm gì đấy, dùng sức đi!” Tôi lại gào lên một câu.

Nha Tử lẩm bẩm: “Lại còn dùng sức đi, cậu cho rằng đang sinh con đấy à?”

Tôi ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh ta, Nha Tử lập tức giơ tay lên: “Được rồi, sợ cậu rồi đấy, tôi đá còn không được sao?”

Nói rồi anh ta hít một hơi thật sâu, tiếp đó thình lình đá mạnh vào chiếc ghế đá.

“A, đau chết ông đây rồi, lần sau có chuyện như vậy thì cậu tự đi mà làm!” Nha Tử ôm chân, ngã ngồi xuống đất.

Tôi vội bảo anh ta im lặng, rồi nhìn chằm chằm vào ghế đá, chỉ thấy chiếc ghế đá ban đầu còn cách bàn đá chừng 20cm, vậy mà lúc này nó đang dần tiến đến gần bàn đá.

“Nha Tử, đứng lên đi, những chiếc ghế đá này có thể di chuyển được!” Tôi đỡ Nha Tử đứng dậy, lấy ra một chiếc búa từ trong balo, dùng sức đập vào những chiếc ghế đá còn lại.

0.22780 sec| 2405.055 kb