Hình ảnh trong bức bích họa trước đó là cảnh Tàm Tùng ra khỏi tẩm cung, không biết ông ta đã nói gì với người thủ lĩnh, sau đó nằm vào trong quan tài.

“Đây là sự qua đời của Tàm Tùng à?” Tôi đưa tay chạm vào hình ảnh chiếc quan tài trong bích họa, trên đó còn khắc một vật tổ của người Thục cổ – đó là Thái Dương Thần Điểu, không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ Tàm Tùng mới có thể sử dụng chiếc quan tài ấy.

“Nói như vậy nghiên cứu của ông ta đã thất bại rồi sao? Cũng không đúng, khi ông ta nằm vào quan tài hình như vẫn chưa chết thì phải?” Tôi cẩn thận ngẫm nghĩ.

Nha Tử lắc đầu, anh ta cũng cảm thấy khó hiểu: “Chẳng lẽ ông ta thật sự là thần, có thể đoán trước được cái chết của mình, cho nên mới làm như vậy?”

“Thần cũng sẽ chết hay sao?” Tôi vừa nói vừa nhìn vào hai hình ảnh cuối cùng, khi nhìn rõ mấy nội dung trên ấy, tôi chỉ cảm thấy máu toàn thân lạnh đi, Nha Tử ở bên cạnh tôi kêu vài tiếng nhưng tôi chỉ nghe thấy thấp thoáng như tiếng vọng lại từ phía xa, căn bản không kịp phản ứng lại.

Nha Tử có thể không hiểu được hai hình ảnh cuối cùng, nhưng tôi đã nhìn thấy chúng trong《 Tinh Quan Yếu Quyết 》, cuốn Thất Sát.

Hai bức bích họa kia thoạt trông không có gì đặc biệt, chỉ là hình ảnh Tàm Tùng đang nửa ngồi trong quan tài, trên mặt đeo mặt nạ, còn lại ông ta không có bất cứ biểu cảm gì.

Điều khiến tôi cảm thấy lạnh sống lưng chính là chiếc mặt nạ trên mặt Tàm Tùng, tuy rằng ông ta vẫn luôn đeo mặt nạ, nhưng mặt nạ ông ta đang đeo lúc này hoàn toàn khác với những cái trước đó, bên phải mặt nạ có một cái móc nhỏ, giống như một vật tổ đơn giản.

Vật tổ này làm cho chiếc mặt nạ trông càng tinh xảo hơn, nhưng từ ghi chép trong cuốn Thất Sát mà tôi cũng biết được hành động thêm vật tổ vào mặt nạ này là điều mà người trong nhiều bộ lạc và quốc gia cổ đại chỉ làm sau khi có người khuất, nói cách khác, trong hai bức bích họa sau, Tàm Tùng đã chết rồi!

“Trường An, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?” Nha Tử đột nhiên vỗ vào vai tôi, tôi run lên vì sợ hãi, sau đó mới tỉnh táo lại một chút.

Tôi nhìn về phía Nha Tử, nhưng ánh mắt lại không tập trung, nhất thời tôi không biết nên nói gì mới phải.

Nha Tử vươn tay ra, quơ quơ trước mặt tôi: “Cậu làm sao thế, sao lại ngẩn người ra như vậy?”

“Nha Tử, có khả năng chúng ta đã gặp phải rắc rối lớn rồi.” Tôi nói gằn từng chữ, căn bản không thể khống chế được giọng điệu run rẩy của mình.

Nha Tử đặt tay lên vai tôi, hơi đè xuống, nhẹ nhàng bảo tôi không cần lo lắng, trước khi tiến vào trong lăng mộ Tàm Tùng tất cả mọi người đã lường đến kết quả tồi tệ nhất, phải nói rằng mọi người đã chuẩn bị xong tất cả mọi việc trước khi bước vào 701 rồi.

Tôi hít mấy hơi thật sâu để ổn định lại cảm xúc của mình, sau đó chỉ vào bức bích họa, chậm rãi giải thích cho Nha Tử, nhưng đến cuối cùng tôi vẫn không kiềm chế được sự hoảng sợ: “Có lẽ ông ta còn sống, mấy ngàn năm nay, ông ta vẫn còn sống.”

“Trường An, cậu… cậu nói thật đấy à?” Nha Tử cũng có chút hoang mang.

Tôi cười khổ một tiếng, chuyện như vậy sao tôi dám đem ra nói đùa được chứ, hơn nữa, chẳng phải trận đồ bát quái chúng tôi nhìn thấy trước đó cũng đủ để chứng minh cho vấn đề này rồi sao?

Ông ta đã để lại một lối vào trong trận bát quái, nhìn có vẻ nhưng đang đợi người khác, trước đó tôi và Nha Tử còn thấy quái lạ, vì sao một người đã chết còn đợi được người tới? Bây giờ xem đã hợp lý rồi, bởi vì Tàm Tùng còn sống, đương nhiên có thể đợi người khác.

“Nói như vậy, chúng ta gặp phải một con cương thi đã tồn tại được mấy ngàn năm rồi à?” Nha Tử mở to hai mắt, sau đó có chút hưng phấn, nói: “Đây chính là chuyện ngàn năm khó gặp, Trường An, cậu sợ cái gì chứ, chỉ là một con cương thi mà thôi, chẳng phải khi còn ở nước Trường Dạ cậu cũng gặp phải rất nhiều sao? Cứ nã vài phát súng không phải là khiến nó mù rồi à.”

Tôi khẽ lắc đầu: “Anh không hiểu, người này không phải cương thi, không, phải nói ông ta không chỉ là cương thi. Ông ta còn sống, còn sống, anh hiểu không? Là loại sự sống có máu thịt ấy.”

Nha Tử hỏi tôi có ý gì, tôi siết chặt bàn tay đẫm mồ hôi của mình mà trả lời anh ta, thứ này gọi là hoạt thi, là cấp độ cao nhất của cương thi!

Sau khi một người chết đi, người ta sẽ dùng một số phương pháp bí mật nào đó để bảo quản thi thể, rồi sẽ từ từ phục sinh người đó, quá trình này diễn ra cực kỳ lâu, trong khoảng thời gian sống lại ấy, có thể hoạt thi sẽ tỉnh lại trong thời gian ngắn, cho đến khi hoàn toàn sống lại, người từng chết đó sẽ chẳng khác nào một người sống thực sự.

Nhưng đồng thời họ cũng sẽ khác với những người bình thường, họ có được sức mạnh mà con người không thể có được, thậm chí còn có một số loại năng lực khó giải thích bằng lẽ thường, nếu muốn đối phó với thứ này, không bị lột mấy tầng da sợ là không xong.

“Ông ta nhất định đã tìm ra được phương pháp trường sinh bất lão, không giống như tấm gương của nữ vương nước Trường Dạ, Tàm Tùng đã tìm ra được phương pháp trường sinh bất lão thực sự.”

Tôi nhìn về phía Nha Tử: “Bây giờ anh đã hiểu được ý của tôi chưa? Trải qua mấy ngàn năm phục sinh, hiện giờ Tàm Tùng đã sống lại hoàn toàn, thậm chí ông ta còn đang ở trong một góc nào đó của lăng mộ này để theo dõi chúng ta, cười nhạo mỗi một hành động của chúng ta!”

0.25491 sec| 2413.5 kb