Mặt Nạ Tàm Tùng Có Được Bài Học Đẫm Máu Này, Tàm Tùng Im Lặng Một Thời Gian, Trốn Trong Hang Động Chừng Bốn, Năm Tháng, Khi Ra Ngoài, Ông Ta Đã Phát Minh Ra Một Loại Cung Tên Và Tên Bắn Có Gai Nhọn, Loại Cung Này Không Chỉ Có Tầm Bắn Xa Hơn Mà Còn Có Khả Năng Sát Thương Cao Hơn.
Tuy nhiên, ông ta cũng không vội xuống núi lần nữa mà chọn một nhóm người để huấn luyện võ nghệ cùng khả năng bắn tên.
Những người này quanh năm sống bằng nghề săn bắn, kỹ năng vốn đã rất tốt nhưng lại không được huấn luyện bài bản, nên không thể nào phát huy được ưu điểm lớn nhất của mình. Trải qua quá trình huấn luyện của Tàm Tùng, sức chiến đấu của họ đã không ngừng tăng lên.
Cũng trong lúc này, những người phụ nữ trong bộ tộc cũng đã tạo ra được rất nhiều tơ tằm, toàn bộ đều được dệt thành lụa, giao lại cho nhóm đàn ông đã được thay da đổi thịt này.
Đúng như dự đoán, những người từ nền văn minh kia lại bao vây nhóm của Tàm Tùng nhằm cướp đồ lần nữa, nhưng lần này chúng đã bị đánh tới vỡ đầu chảy máu, sau vài lần như thế, đám người kia cuối cùng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lấy đồ vật tới trao đổi.
Theo thời gian, người dân trong bộ tộc dần dần có một cuộc sống tương đối thịnh vượng nhờ kỹ năng dệt vải của mình, đồng thời họ cũng bắt đầu rời xa cuộc sống ăn lông ở lỗ, tiến gần hơn đến văn minh.
Người dân trong bộ tộc có thể nói là rất tôn sùng Tàm Tùng, vì ông ta thường xuyên mặc đồ màu xanh nên đã tôn xưng ông ta là “Thần Thanh Y”, ngay cả huyết tằm cũng được người trong tộc tôn là thánh vật, địa vị của nó chỉ xếp sau Tàm Tùng.
Tàm Tùng đã đưa họ thoát khỏi cảnh nghèo đói, cũng phát triển chút thế lực, đã gắn kết được những người trong bộ tộc lại với nhau.
Thế lực của họ càng ngày càng lớn mạnh, Tàm Tùng bắt đầu không thỏa mãn với cuộc sống trên núi, người trong tộc cũng tràn đầy khao khát cuộc sống ở thế giới bên ngoài, vì vậy Tàm Tùng đã lợi dụng khả năng nuôi tằm của mình để có được chỗ đứng ở đồng bằng Thành Đô, dẫn theo người trong bộ tộc xuống đồng bằng định cư.
Lúc đầu họ chỉ là những người dân vô danh, nhưng vì bộ tộc ấy tuyệt đối tôn thờ Tàm Tùng, nên họ không chịu sự kiểm soát của địa phương và có nhiều xung đột với thế lực tại địa phương.
Trải qua các cuộc bàn bạc trong tộc, họ quyết định phát triển thế lực của chính mình, không chịu khuất phục trước các nước nhỏ khác.
Bởi vì bọn họ vốn dĩ đã tập hợp được không ít chiến binh trong núi, nên bản thân họ cũng chẳng yếu hơn mấy quốc gia nhỏ bé kia.
Tàm Tùng cũng nảy ra một ý tưởng, bất cứ ai nguyện ý gia nhập lực lượng của bọn họ đều sẽ được ông ta dạy cách dệt vải, tuy nhiên, vì để phòng ngừa những người có ý đồ xấu, ông ta sẽ không dạy tất cả mọi người, nhưng vẫn đưa một tấm vải để đền bù cho những người ấy.
Vào thời kỳ ấy, dệt vải có thể xem là một loại công nghệ cao, nhiều người đã sớm muốn có được những bộ quần áo từ lụa mà Tàm Tùng và những người trong bộ tộc đang mặc, nhưng đa số đều không thể đổi được.
Vừa nghe nói Tàm tùng không những dạy cách dệt vải mà còn cho quần áo, không ít người đã hưởng ứng ý tưởng này, dù trải qua khó khăn nhưng dần dần họ cũng có thể chế và cân bằng được các nước nhỏ.
Khi các nước nhỏ ở khu vực lân cận thấy mình bị uy hiếp, đương nhiên chúng không bằng lòng, vì thế đã bắt đầu giơ đao lên, nhưng Tàm Tùng đã thành công lật đổ bọn họ.
Nước Thục cổ đã ra đời trong hoàn cảnh như thế…
Ngày hôm đó, toàn thể nhân dân nước Thục cổ đều vui mừng nhảy múa, Tàm Tùng mang theo huyết tằm đứng ở chỗ cao, hưởng thụ cảm giác được nhân dân quỳ bái, từ khoảnh khắc đó, ông ta đã trở thành vua của nước Thục cổ, lãnh đạo họ để có một cuộc sống thịnh vượng hơn.
Có thể nói những điều trên thực sự rất bình thường, chẳng qua đó chỉ là một câu chuyện xưa kể về một vị vua dẫn dắt sự phát triển của một bộ tộc, từ đó có thể thấy được Tàm Tùng này quả thực là một con người phi thường, người đã biến cả một bộ lạc nguyên thuỷ sinh sống trong vùng núi sâu rừng già thành một nền văn minh rực rỡ.
Xây dựng một đất nước vốn đã là chuyện khó, chứ đừng nói tới còn giữ cho quốc gia này tồn tại trong một khoảng thời gian dài.
Những hình ảnh tiếp theo đã nhanh chóng thay đổi!
****9:
Tàm Tùng ra ngoài một chuyến, nói là muốn tìm kiếm thứ có thể giúp quốc gia trở nên cường đại hơn, chuyến đi này ông ta đã đi rất xa, thậm chí còn đi ra khỏi vùng đất Tứ Xuyên.
Ở biên giới Tứ Xuyên, ông ta đã nghe được một truyền thuyết, đó chính là ở vùng đất phương Tây xa xôi, có một vị nữ vương xinh đẹp diễm lệ vô cùng, cô ấy sống tại vùng sa mạc, chờ đợi vị vương phu (chồng của vua) của mình.
Trong bức bích họa còn có hình ảnh của vị nữ vương kia, tuy rằng không thể nhìn rõ dáng vẻ của cô ấy, nhưng dáng người yểu điệu, hai chân mảnh khảnh kia quả thực khiến cho người ta phải mê đắm.
Tuy nhiên Tàm Tùng lại không biết được một điều, đó chỉ là âm mưu của đất nước đối địch, bởi vì bọn họ đã nghe được tin tức, Tàm Tùng luôn muốn tìm một người xứng đáng để làm bạn đời! Vì thế bọn chúng đã nghĩ là một kế, lợi dụng thứ truyền thuyết kia để tống cổ Tàm Tùng đi thật xa.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo