Nói xong Nha Tử cúi người, kéo Trát Tây lên lưng, Trát Tây rên lên một tiếng rồi lại lập tức rơi vào hôn mê, tôi bèn đứng ở bên cạnh Nha Tử để đỡ Trát Tây hộ anh ta, sau đó nhóm chúng tôi mới từ từ tiến về phía trước.

Bởi vừa rồi tình hình của Trát Tây quá đáng sợ, cho nên chúng tôi mới không chú ý tới xung quanh, lúc này tôi mới nhận ra nơi này rất khác với lối vào lăng mộ vừa rồi.

Lối đi này rất tối, sàn nhà lại sáng bóng vô cùng, nhưng sau khi đi qua khúc cua, tôi lại nhìn thấy những bức tượng hình người bằng đồng dựng ở hai bên đường, dáng vẻ thoạt trông khá giống thị nữ (nữ hầu, cung nữ).

Trên tay mỗi một thị nữ này đều cầm một ngọn đèn trường minh, bên trong đốt bằng dầu cá mập, chiếu sáng rực cả lối đi, tuy lối đi này không phải là đường đất, không phải ổ trâu ổ gà, nhưng vẫn có chút gập ghềnh.

“Con đường này cũng giống như con đường dẫn đến cung điện lúc đó, không biết chừng đây là con đường thật, chúng ta mau qua đó đi.” Không biết có phải vì để thuận tiện nói chuyện hay không, mà Nha Tử đã đeo kính râm lên lần nữa, anh ta cũng nhanh chóng di chuyển trong lối đi, cũng không quan tâm ở đó có cơ quan nào hay không.

Tôi nắm chặt con dao găm và đứng canh gác phía sau, điều kỳ lạ là con đường này yên tĩnh đến mức khó tin, nếu không có những bức tượng thị nữ ở hai bên, tôi còn cho rằng hai chúng tôi đang đi trên con đường lớn nào đó ở Yến Kinh.

“Quả thực chính là cung điện vừa rồi!” Nha Tử phấn khích kêu lên một tiếng, tôi ngẩng đầu lên vừa hay nhìn thấy một tòa cung điện khá tráng lệ, cửa rộng mở, khung cảnh bên trong trực tiếp hiện ra trước mắt chúng tôi.

Tôi nhìn hai bên cung điện và thấy bên phải quả thực có một lối đi, lúc này tôi mới tin rằng nơi đây đúng là tòa cung điện Nha Tử đã từng tới.

“Thế này cũng quá kỳ lạ rồi, lối đi mà chúng ta vừa đi dường như là song song với lối đi này.” Nha Tử kinh ngạc thốt lên: “Nói như vậy, trận bát quái ở đây không hề giống với những trận bát quái thông thường.”

Tôi gật đầu, trận bát quái bình thường đều có hình tròn hoặc không theo quy tắc nào cả, hiếm khi có trận pháp nào lại có hai đường song song, như vậy không chỉ làm giảm bớt sự biến hoá mà còn giúp cho kẻ địch dễ dàng đột phá ra ngoài.

Nhưng ở đây không chỉ xuất hiện những con đường song song mà độ khó còn không hề giảm đi, thậm chí còn càng ngày càng tăng cao, điều này khiến tôi không khỏi ngạc nhiên!

Tuy nhiên, tôi và Nha Tử cũng chỉ cảm khái một phen, sau đó liền cõng Trát Tây nhanh chóng chạy vào trong cung điện.

Nói là cung điện, nhưng kỳ thật quy mô của gian mộ này chẳng lớn lắm, nhưng nó thực sự rất tráng lệ, Nha Tử nói không có sai, bên trong quả thật có dấu vết sinh hoạt của người sống.

Trong điện có khoảng mười chiếc bàn đá được sắp xếp ngẫu nhiên, trên một số bàn còn có đĩa trái cây vứt ngổn ngang chưa kịp dọn dẹp, bên trong là đồ ăn đã mục nát từ lâu, nay đã sắp hóa thành tro bụi.

Phía sau bàn đá có một bệ đá cao hai mét, rộng gần mười mét, Nha Tử giải thích rằng đây có lẽ là nơi để những người thợ thủ công ngủ và nghỉ ngơi.

“Tàm Tùng đối xử với những người thợ thủ công này thật tốt, chỉ là không biết đến cuối cùng họ có sống sót hay không.” Tôi nhẹ nhàng chạm vào bệ đá, cảm khái một câu.

“Được rồi, lát nữa hãy nghĩ tới việc đó sau, kiểm tra tình hình của anh ta trước đi.” Nha Tử đặt Trát Tây nằm ngửa trên bệ đá và nói với tôi.

Tôi xốc quần áo của Trát Tây lên, quả nhiên, sau một phen chạy nhảy, miệng vết thương của anh ta đã hơi nứt ra, tôi giúp anh ta băng bó lại rồi nói: “Tuỳ số phận của anh ta vậy! Những vết thương này, đặc biệt là vết thương ở ngực, quá nghiêm trọng, nếu bị nhiễm trùng, mưng mủ sẽ gây sốt cao, căn bản là không thể khỏi được.”

Nha Tử ngồi lên một cái bàn đá, xoa xoa bả vai: “Người này nhìn không mập, sao lúc hôn mê lại nặng như thế, tôi cũng chẳng thèm quan tâm anh ta có chuyện gì hay không, tuy nhiên nếu muốn biết vị trí của Côn Bố, đoán chừng chỉ có thể chờ anh ta tỉnh lại mà thôi.”

Tôi biết Nha Tử không có tình cảm gì đặc biệt với Trát Tây, cho nên khi anh ta nói ra những lời như vậy tôi cũng chẳng cảm thấy kỳ lại, hơn nữa tôi cũng có suy nghĩ giống hệt anh ta, rốt cuộc Côn Bố mới là đồng đội thân thiết của chúng tôi.

Chỉ là, chúng tôi chẳng biết liệu người này có thể tỉnh lại hay không…

“Trước tiên chúng ta cứ nhìn qua trận bát quái đi.” Nha Tử cũng biết Trát Tây không thể tỉnh lại trong chốc lát, bèn chỉ vào góc tường phía tây và nói.

Tôi nhìn qua, thấy ở đó cũng có một trận bát quái được tạo thành từ tơ tằm, to bằng hai lòng bàn tay người lớn, những đường đi phức tạp trên đó khiến tôi nhìn mà hoa cả mắt.

“Trận bát quái này thoạt nhìn thật thần bí.” Tôi chậm rãi đi tới góc tường, chỉ thấy tuy rằng nhìn bề ngoài trận pháp này cũng giống với những trận bát quái bình chúng tôi thường hay thấy, chỉ có thứ tự tám cửa là có chút khác biệt, thoạt trông có chút kỳ dị.

Nha Tử chỉ vào phần trong cùng của trận bát quái, nói: “Hẳn đây chính là một trận bát quái đảo ngược, cửa sinh ban đầu đã bị thay đổi, cho nên chúng ta vừa tiến vào đã đi vào cửa tử, nhưng trong cửa tử này lại có một đường sống sót, nó giống như một cách cửa đặc biệt để chừa lại cho người sau một cơ hội vậy.”

0.19197 sec| 2400.461 kb