“Nếu không thì sao? Vì sao anh không nói cho tôi biết cách để cứu những người khác.” Tôi nhìn thẳng vào Nha Tử, hy vọng có thể nhìn thấy gì đó, nhưng đột nhiên anh ta thu hết mọi biểu cảm trên mặt lại, ôm đầu ngồi xổm xuống góc tường trông rất đáng thương, qua một lúc lâu vẫn chẳng nói gì.
Nhìn thấy anh ta như vậy, tôi nghĩ có lẽ mình đã hơi nặng lời rồi, nhưng bây giờ hy vọng duy nhất của tôi đều đặt lên người Nha Tử, tôi cũng không quan tâm được nhiều như vậy.
“Nha Tử!” Tôi lại quát khẽ, vừa định nói gì đó thì Nha Tử đã xua tay ngắt lời của tôi.
Tôi thấy anh ta cúi đầu, không biết đang nhìn vào cái gì mà rất chăm chú, rồi anh ta chậm rãi nói: “Trường An, cậu có thể giữ được mạng sống là điều rất may mắn đấy, biết không? Không phải lúc nào tôi cũng tuỳ tiện tháo kính râm để biến thành người khác đâu.”
Nghe anh ta nói như vậy khiến tôi hơi ngẩn ra, suốt cả chặng hành trình này tôi luôn thấy anh ta đeo kính râm, có tháo ra cũng chỉ trong chốc lát, tôi còn tưởng rằng anh ta có thể tự chủ đeo và tháo kính, không ngờ anh ta không thể làm được?
Nha Tử cười khổ một tiếng: “Vào mộ vốn là chuyện nguy hiểm, nếu có khả năng, đương nhiên là tôi tự nguyện duy trì trạng thái tốt nhất, nhưng trạng thái này là thứ tôi cầu mà không được, nếu không vì sao thầy lại chẳng yên tâm về tôi?”
Môi tôi mấp máy, tôi muốn nói tiếp, nhưng Nha Tử lại lần nữa ngắt lời: “Cậu đừng nói nữa, ngay cả tôi cũng không hiểu được vì sao còn tồn tại một tôi khác nữa, cũng không biết gã ta sẽ xuất hiện khi nào, có lẽ… Đây cũng là một loại bệnh tâm thần chăng?”
Nghe những lời Nha Tử nói, tôi đột nhiên im lặng, mãi một lúc lâu mới dám mở lời: “Tôi lại coi đó là điều hiển nhiên, xin lỗi.”
Nha Tử cũng im lặng một lúc, mất một lúc mới giơ tay lên: “Thôi, cậu cũng không biết, chúng ta thử ngẫm lại xem còn có cách khác để tìm ra nhóm của lão Yên không.”
Nói rồi chúng tôi bèn tập trung sự chú ý vào trận bát quái tôi đã vẽ.
“Đây là cửa mộ mà chúng ta đi qua!” Tôi chỉ vào một chỗ rồi nói.
Ở đây có một con rắn “nho nhỏ”, không biết thứ ấy có phải được dùng để dẫn đường cho người khác hay không, hay là để công nhân xây mộ dễ nhớ.
Sau khi đi qua cửa lăng mộ, chúng tôi đã lập tức rơi vào trong một trận pháp rất lớn, nhốt chúng tôi bên trong như một mê cung, nhưng dù trông như thế này, tôi cũng không thể phát hiện được lối ra của mê cung ở đâu.
Vì có rất nhiều con đường, nên khi bị mắc kẹt trong đó người ta sẽ trở nên bối rối, cũng vì thế mà khó tìm được đường ra.
“Nha Tử, anh có chắc mình đã nhớ được hết những con đường này không?” Tôi quay đầu nhìn về phía Nha Tử - anh ta cũng đang nghiêm túc nghiên cứu.
Nha Tử vươn ngón trỏ ra, chậm rãi trượt theo hướng cửa mộ: Nhớ thì nhớ kỹ rồi, nhưng… nếu tôi đi vào trong đó tìm bọn họ, sẽ rất khó đi theo lộ trình tôi đã ghi nhớ, bởi dù sao ở trong đó tôi cũng không thể có được góc nhìn trực quan như hiện tại.”
“Nếu không chúng ta thử dùng bộ đàm đi? Họ luôn di chuyển bên trong, nói không chừng hiện tại họ đang ở rất gần chúng ta.” Tôi vỗ đầu, vội vàng lôi bộ đàm ra, nhấn nút liên lạc và bắt đầu gọi cho lão Yên.
Tút tút… Tút tút…
Tiếng âm thanh máy móc chói tai vang lên, tinh thần của tôi và Nha Tử cũng rung theo, vốn chúng tôi chỉ muốn thử thôi, không ngờ lại có phản ứng thật!
“Lão Yên, chị Thu, hai người có nghe thấy không?” Tôi vội vàng hỏi.
Tút tút… Tút tút…
Tiếng điện lưu vẫn vang lên chói tai như cũ, chỉ là tôi không nghe thấy lời đáp lại của nhóm lão Yên.
Tôi hỏi vài câu, nhưng tình hình vẫn chẳng có gì thay đổi, lòng tôi chợt dâng lên cảm giác chẳng lành: Chẳng lẽ họ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
“Không sao!” Nha Tử nói chắc như đinh đóng cột: “Lão Yên là chủ nhiệm của 701, mấy năm nay ông ấy từng vào mộ lớn và ra mộ nhỏ, đến cả nước Trường Dạ mà các cậu từng tiến vào cũng không phải là nơi nguy hiểm nhất ông ấy từng đặt chân tới, làm sao lão Yên có thể xảy ra chuyện tại mộ của Tàm Tùng chứ.
Tuy Nha Tử đã nói như vậy, nhưng lòng tôi vẫn thấy không yên, lão Yên là người dày dạn kinh nghiệm, nhưng dù sao con người cũng không phải thần thánh, khi còn ở nước Trường Dạ cổ, suýt chút nữa toàn bộ chúng tôi đều đã phải bỏ mạng.
“Để tôi vào lại trong đó xem sao.” Nha Tử chậm rãi sờ toàn bộ trận đồ bát quái: “Tôi có thể nhớ rõ những thứ này, lúc vào đó sẽ tự tin hơn một chút!”
Tôi có chút do dự: “Để tôi thử lại.”
Mặc dù tôi cũng muốn Nha Tử đi vào trong đó tiếp ứng, nhưng nếu anh ta đi vào thì cũng sẽ gặp nguy hiểm, cho nên chưa tới đường cùng, cách này không phải là cách tốt nhất.
“Lão Yên, nếu ông nghe được thì hãy trả lời đi, lão Yên!” Tôi quát vào bộ đàm.
Nhưng đáp lại tôi vẫn cứ là những tiếng tút tút tút, tim tôi như chìm xuống đáy vực, bộ đàm là công cụ liên hệ của chúng tôi, nên chẳng ai lại dễ dàng để nó rời khỏi người, nếu họ không trả lời thì hoặc là họ đang gặp nguy hiểm lớn, hoặc là… họ đã xảy ra chuyện rồi.
“Lão Yên, chị Thu, nghe được thì trả lời một câu đi!” Giọng nói của tôi đã hơi run rẩy, lỗ tai cũng dựng lên, tôi sợ mình sẽ bỏ lỡ chút âm thanh nào từ bộ đàm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo