Không ngờ được rằng, mưu kế của nước địch được thực hiện vô cùng thuận lợi, Tàm Tùng vừa mới nghe đã yêu say đắm vị nữ vương trong truyền thuyết kia, ông ta quyết tâm muốn vượt qua sa mạc mênh mông để được nhìn thấy dung nhan của cô ấy.
Nhưng đường xá xa xôi như thế, ông ta cần phải đảm bảo bản thân mình còn sống sót tới được đích đến, vì thế ông ta đã nghĩ ra một cách: Dẫn theo một đội nhân mã (người và ngựa), cùng với tơ lụa, vừa đi vừa buôn bán để đảm bảo kế sinh tồn cho mình.
Đương nhiên, ông ta còn có suy nghĩ khác, đó chính là muốn hiến dâng tấm lụa mà ông ta cho là đẹp nhất, mềm mại nhất cho vị nữ vương kia.
Không phải không có ai tại nước Thục cổ từng hoài nghi về sự tồn tại của vị nữ vương kia, nhưng từ trước đến giờ chưa ai từng nghi ngờ về quyết định của Tàm Tùng, vì thế đội nhân mã kia được tập hợp rất nhanh, bọn họ đã bước lên hành trình tới phương Tây dài đằng đẵng…
“Hoá ra con đường tơ lụa sớm nhất trên thế giới lại được bắt đầu từ nước Thục cổ.” Tôi không khỏi cảm khái.
Nha Tử gật đầu: “Đúng vậy, không ngờ được chỉ vì một người phụ nữ, ông ta lại có thể làm ra được một hành động vĩ đại như vậy!”
“Không đúng.” Tôi bỗng nhiên mày nhăn lại, dùng tay chỉ vào bức bích họa tiếp theo: “Anh nhìn hình ảnh này đi, hẳn đây phải là cảnh Tàm Tùng tới được nước Trường Dạ, vì sao lại bỏ trống một khoảng ở giữa?”
Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng có thể nhìn thấy cảnh Tàm Tùng làm quen với nữ vương kia, không ngờ mất ngay đoạn ấy.
Nha Tử vuốt ve bức bích họa, cũng có chút tiếc nuối: “Đoạn này có giá trị khảo cổ rất cao, đáng tiếc… Tôi đoán chắc Tàm Tùng cũng không ý thức được hành động của mình có ảnh hướng tới đời sau như thế nào đâu.”
Nói xong, anh ta lấy máy ảnh ra chụp thêm một hồi, vừa chụp còn vừa nói, lần trước thầy anh ta không vui khi lão Yên đem quá ít ảnh chụp của nước Trường Dạ về, lần này ông ấy còn dặn dò Nha Tử phải chụp nhiều hơn một chút.
Tôi thấy anh ta chụp ảnh xong, mới kể lại vắn tắt về tình hình tại nước Trường Dạ cho anh ta nghe.
Những gì được ghi lại trên bức bích họa này, rõ ràng đây là câu chuyện xảy ra sau khi Tàm Tùng trở về từ nước Trường Dạ, có nghĩa là sau khi ông ta truyền lại phương pháp trường sinh bất lão cho nữ vương, Tàm Tùng đã tự trở về để tiếp tục nghiên cứu, nhưng ông ta đã làm cách nào để tới được nước Trường Dạ, trong khoảng thời gian ấy đã xảy ra những chuyện gì, vì sao ông ta lại phải trở về nước Thục cổ để tiếp tục nghiên cứu, mấy câu hỏi này đều không có lời giải đáp.
“Kỳ lạ.” Tôi vuốt cằm, nói: “Rõ ràng là khi còn ở nước Trường Dạ, bọn họ (Tàm Tùng và nữ vương) đã cùng nghiên cứu ra phương pháp trường sinh bất lão, vậy còn gương cổ Song Ngư dùng để làm gì?”
Nha Tử không tới La Bố Bạc, nên anh ta lại càng không thể hiểu được mấy chuyện này, trong lúc nhất thời chúng tôi đều cảm thấy hoang mang.
Dựa theo ghi chép còn lại của nước Trường Dạ, chính Tàm Tùng là người đã si mê vẻ đẹp của nữ vương, nên đã vượt qua vạn dặm xa xôi để tặng thiên thạch cho nữ vương, nhưng sau khi nữ vương nghiên cứu ra gương cổ Song Ngư, cô ta lại muốn độc chiếm bí mật này, vì thế đã xúi giục các quốc gia khác tấn công vào nước Thục cổ.
Nhưng nhìn những thứ trước mắt, xem ra chuyện không phải như vậy, Tàm Tùng không những không đưa toàn bộ thiên thạch cho nữ vương, ngược lại ông ta còn cùng nữ vương thực hiện một thí nghiệm, sau đó đã trở lại nước Thục cổ để tiếp tục nghiên cứu, mà cái gọi là chiến tranh phỏng chừng cũng không tạo ra ảnh hưởng quá lớn với Tàm Tùng.
“Đây là chuyện bình thường, từ xưa đến này, những sử quan ghi chép lại lịch sử đều chẳng bao giờ ghi lại toàn bộ sự thật cả!” Cuối cùng, Nha Tử chỉ có thể đưa ra một câu trả lời như vậy.
Tôi không chú ý nhiều đến điều này, đây là gút mắt của nữ vương nước Trường Dạ và Tàm Tùng, qua mấy ngàn năm, chúng tôi không thể khôi phục hoàn toàn gút mắt này chỉ thông qua mấy bức bích họa và mấy hình ảnh còn lại này, tất cả cũng chỉ là suy đoán của chúng tôi mà thôi.
Tuy chỉ là một bức bích họa ngắn ngủi, nhưng xét cho cùng nó cũng đã tồn tại được mấy ngàn năm lịch sử. Trông mấy năm Tàm Tùng chưa trở về, người dân của nước Thục cổ đã chờ đợi ông ta mỏi mòn, họ tin chắc rằng vị thần của họ sẽ không vứt bỏ mình, cuối cùng ông ta vẫn sẽ mang theo vương hậu trở về, dẫn dắt bọn họ đến nơi vinh quang mới!
Nhưng nếu những quốc gia đối địch đã thiết kế ra âm mưu này, đương nhiên chúng sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt, năm thứ hai trước khi Tàm Tùng trở về nước Thục, chúng đã tìm một thi thể gần giống với Tàm Tùng, cố tình dẫn dắt người dân nước Thục phát hiện ra thi thể ấy.
Đương nhiên, người dân nước Thục không tin, nhưng sau khi chờ đợi thêm ba năm nữa, họ dần trở nên tuyệt vọng!
Trong khoảng thời gian này, người dân bị kẻ thù áp bức, một số người đã phản bội quốc gia, từ từ quay lưng với lãnh thổ của mình, chẳng bao lâu sau họ cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình, cũng chấp nhận sự thật rằng Tàm Tùng đã qua đời.
Bọn họ đã dựng lên một dàn tế lớn nhất nước Thục để cử hành lễ hiến tế long trọng cho Tàm Tùng, cũng bắt đầu xây dựng một lăng mộ nguy nga cho Tàm Tùng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo