“Đưa chuông trấn hồn ra đây!” Tên cản thi kia lạnh lùng lên tiếng, đôi mắt của gã hệt như mắt rắn độc, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi giơ khẩu súng trong tay lên: “Các người đừng làm bậy, trong làng các người không chỉ có mấy tên cản thi thôi đâu, tôi thấy còn có trẻ nhỏ nữa đấy. Nếu các người dám làm gì, tôi sẽ giết chết bọn chúng, để xem các người “xử” tôi nhanh hay là viên đạn của tôi bắn trúng người đám trẻ nhanh hơn!”
Tuy rằng rất khinh thường việc dùng trẻ con để uy hiếp người khác, nhưng lúc này tôi cũng không còn lựa chọn nào khác, huống hồ tôi còn đang chột dạ, dù sao trong súng của tôi cũng chẳng còn lại mấy viên đạn.
Một số người đàn ông cao to đi theo sau tên cản thi kia dường như không hiểu đạn là gì, họ đồng loạt nhìn về phía tên cản thi dẫn đầu.
Sắc mặt tên cản thi càng trở nên lạnh lùng hơn, sau đó gã cất tiếng cười nham hiểm: “Mày còn có đồng bọn!”
Nói xong, gã giơ tay lên, tôi liền thấy có vài người đang kéo nhóm của Côn Bố ra ngoài, điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ là trên người Côn Bố và những người khác trông hề có vết máu, cô Thu và Nha Tử đều bất tỉnh, chỉ có Côn Bố là còn tỉnh táo.
Nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của anh ta, tôi cũng biết tình trạng của Côn Bố đang rất tệ. Anh ta khẽ lắc đầu với tôi, cũng không biết anh ta đang bảo tôi đừng lo lắng hay là bảo tôi đừng chống cự nữa.
Nhìn về hướng họ dẫn nhóm Côn Bố ra, trong lòng tôi không khỏi chửi một câu, đám người cản thi này đúng là giỏi giở trò dưới bóng tối, thế mà họ lại giấu nhóm của Côn Bố ngay trong lối đi.
Có vẻ như trong lối đi còn có một cơ quan khác, mà chúng tôi không phát hiện ra.
Thế còn lão Yên đâu?
Trong lòng tôi không khỏi nghi hoặc, nếu họ đã vào lối đi thì không có lý nào không phát hiện ra lão Yên cả.
Nhưng lúc này tôi cũng không thể suy nghĩ quá nhiều, dù lão Yên đã làm cách nào để tránh khỏi tầm mắt của đám người này, tóm lại thì đều là chuyện tốt.
“Chuông trấn hồn!”
Người cản thi dường như không còn kiên nhẫn nữa, giơ tay về phía người đàn ông cao lớn đang giữ nhóm của Côn Bố, tên kia lập tức ném mọi người xuống đất, tuỳ tiện túm lấy một cây gậy to bằng cánh tay trẻ con, ra vẻ như muốn giáng cây gậy đó lên người bọn họ.
Tôi vội hét lên chờ một chút, sau đó lấy chuông trấn hồn trong ngực ra ngoài.
Người cản thi kia vươn tay ra, tôi chỉ cười lạnh một tiếng: “Mày cho rằng tao là thằng ngốc đấy à? Đưa chuông cho mày thì đoán chừng bọn tao cũng đừng mong ra ngoài, thả bạn của tao ra, nếu không tao sẽ phá hủy chiếc chuông trấn hồn này.”
May mắn là trước đó lão Yên đã nói cho tôi biết tầm quan trọng của chiếc chuông trấn hồn này, cho nên bây giờ tôi mới dám đánh cược một phen.
Tên cản thi kia đi tới bên cạnh nhóm Côn Bố, dùng chân chạm chạm lên cánh tay của Côn Bố: “Cho dù tao có thả bọn này ra, bọn này cũng chưa chắc đã đi được…”
“Đó là chuyện của bọn họ, tao bảo mày thả người đi.” Thái độ của tôi càng thêm lạnh lùng, làm bộ như muốn rút lưỡi đồng của chuông trấn hồn ra.
Gã cản thi kia trở nên căng thẳng, vội vàng bảo mấy người đàn ông cao lớn vây quanh Côn Bố tản ra, tôi thấy Côn Bố chậm rãi đứng lên, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, như khí thế toả ra quanh người anh ta lại tạo ra sức áp bách rất lớn. Chỉ thấy anh ta nhìn về phía người cản thi kia, lạnh lùng hỏi: “Có phải tối nay các người đã uống rất nhiều nước không?”
“Mày có ý gì?” Tên cản thi kia dường như không đoán ra được Côn Bố lại đột nhiên hỏi một câu như vậy, gã vừa cảnh giác vừa có chút choáng váng.
Côn Bố không nói gì, mà từ từ cởi chiếc găng tay da hươu trên tay phải ra, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bàn tay của anh ta, chỉ thấy toàn bộ bàn tay phải lộ ra khỏi ống tay áo của anh ta đều có màu đen, phải nói là đen nhánh như mực.
Sắc mặt của những người cản thi nọ đều thay đổi, họ thì thầm với nhau bằng những lời mà tôi nghe không hiểu, đoán chừng đó là ngôn ngữ riêng của bọn họ.
Sau đó gã cản thi nọ hỏi dò câu gì đó, tôi vẫn chẳng hiểu gì, nhưng có vẻ như Côn Bố lại nghe hiểu, chỉ thấy anh ta chậm rãi đeo bao tay da hươu lại, rồi bình tĩnh gật đầu.
Sắc mặt của gã cản thi kia hoàn toàn thay đổi, tựa hồ như gã đang bối rối và không biết phải làm gì với Côn Bố?
Tôi đứng một bên nhìn mà cũng không khỏi sửng sốt, vừa rồi khi tôi uy hiếp gã cản thi kia, một phần là vì biết được tầm quan trọng của chuông trấn hồn, gã sẽ không dễ dàng từ bỏ chiếc chuông, hai là vì Côn Bố đã dùng mắt ra hiệu cho tôi trước khi bị ném xuống đất, tuy rằng tôi không biết cụ thể anh ta muốn làm gì, nhưng đoán chừng Côn Bố có nhiều cách hơn tôi.
“Các người lập tức xuống núi, rồi trả lại chuông trấn hồn cho tôi, chúng ta coi như không có chuyện gì xảy ra.” Im lặng ước chừng mười giây, người cản thi kia dùng sắc mặt khó coi nói với chúng tôi.
Tôi rất ngạc nhiên trước sự thỏa hiệp của họ, nhưng kỳ thật lại chẳng mấy để ý tới điều kiện của họ. Đối với tôi mà nói, chuông trấn hồn chẳng có tác dụng gì, về việc lên hay xuống núi, chờ khi chúng tôi ra khỏi nơi này, mọi chuyện đương nhiên không nằm trong quyền quyết định của họ. Vì thế tôi tiến lên trước vài bước, đang định đỡ cô Thu và Nha Tử rời khỏi đây, Côn Bố đột nhiên bật cười, tuy rằng biên độ rất nhỏ nhưng tôi vẫn nhận ra.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo