Nha Tử nhân lúc tôi vừa không chú ý đã nhét thẳng màn thầu vào trong miệng, tuỳ tiện nói: “Cậu quan tâm ai đưa tới làm gì, đã lâu rồi tôi chưa bỏ gì vào bụng, sắp chết đói rồi đây.”

“Ăn ăn ăn, anh cũng không sợ bọn họ hạ độc vào đồ ăn cho anh à!” Tôi tức giận đóng mạnh cửa lại, Nha Tử này đúng là quá thiếu cảnh giác.

Nha Tử nghẹn họng, ho khan vài tiếng, rồi lại thốt ra một câu: “Không thể nào, lãng phí lương thực là chuyện rất đáng xấu hổ đấy!”

Vừa nói, anh ta vẫn tiếp tục ăn màn thầu như cũ, không hề để lời tôi nói vào trong lòng.

Côn Bố bước tới, cầm một chiếc màn thầu đưa sát lên mũi ngửi thử, sau đó trực tiếp nhét vào miệng. Thấy hành động này của anh ta, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu không, tôi sợ ngay vào giây tiếp theo, Nha Tử sẽ trực tiếp hộc máu rồi bỏ mình.

Thấy Côn Bố cũng ăn rồi, chúng tôi cũng không còn kiêng kị gì nữa, cần màn thầu lên cho vào trong miệng, nhưng chúng tôi cũng không tới mức không tim không phổi như Nha Tử, tuyệt nhiên không dám động vào mấy món ăn kèm trông chẳng khác nào là thuốc độc kia.

Một đĩa màn thầu đã nhanh chóng được giải quyết sạch, tôi có chút chưa no mà xoa xoa bụng mình, không biết có phải là do đang đói bụng hay không, tôi cảm thấy bánh màn thầu này rất ngon, cho dù là đồ ăn miễn phí cũng không hề nhạt nhẽo như bình thường.

****2:

Tiếng gõ cửa lại vang lên đúng như dự định, tôi chạy ra mở cửa trước Nha Tử, quả nhiên vẫn là thằng nhóc kia, thấy chúng tôi đã ăn hết màn thầu, nó cười hì hì, nói: “Trưởng làng nói không sai, các người nhất định sẽ thích bánh màn thầu này.”

Vừa nói, nó vừa với tay lấy khay, khi nhìn thấy mấy đĩa rau ăn kèm không được động vào, sắc mặt của tên nhóc này hơi suy sụp: “Đây chính là món ăn kèm ngon nhất trong làng chúng tôi, sao các người lại không ăn?”

“Ha hả, chúng tôi đều sắp chết đói đến nơi rồi, chỉ chăm chăm cầm màn thầu lên ăn, nào còn tâm tình mà ăn món ăn kèm chứ?” Tôi cười cười, đứa nhóc kia à một tiếng, nhưng trông sắc mặt của nó vẫn có chút không vui, lúc này Nha Tử lại thò mặt ra hỏi xem có còn màn thầu nữa hay không.

Lúc này thằng nhóc kia mới ngẩng đầu lên, nói: “Có, các người chờ một lát.”

Nói xong, cậu nhóc lại nhét khay vào trong tay tôi, rồi tung ta tung tăng chạy đi. Tôi nhìn nó không chớp mắt, chỉ thấy nó đi vào một ngôi nhà cách căn nhà gỗ chúng tôi ở không xa, chỉ một lát sau đã thấy nó bưng một cái khay khác đi ra, bên trên có hai đĩa màn thầu trắng lớn, cho dù cách xa mấy mét tôi vẫn có thể ngửi được mùi thơm của bánh màn thầu, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

Cậu nhóc kia đưa khay màn thầu cho chúng tôi, chậm rãi nói: “Lần này các người nhất định phải ăn với mấy món ăn kèm đấy.”

“Nhất định!” Tôi nhận lấy khay màn thầu, dưới ánh mắt chờ mong của nó, tôi khẽ gật đầu.

Thằng nhóc tươi cười định rời đi, Nha Tử liền chui ra hỏi tên của nó.

Thằng nhóc cảnh giác nhìn Nha Tử, Nha Tử lại kêu lên một tiếng: “Không phải bởi vì nhóc đã cứu anh một mạng à, nhóc nhìn xem, nếu không phải nhóc đưa màn thầu tới, không chừng anh đã chết đói rồi.

Anh nghĩ chờ sau khi chúng tôi xuống núi, anh sẽ dẫn nhóc đi ăn mấy món ăn ngon, chắc là nhóc chưa được ăn mấy món ngon ở bên ngoài đâu nhỉ? Chậc chậc, có thể nói chúng ngon hơn bánh màn thầu rất nhiều, nào là thịt bò, kẹo hồ lô, điểm tẩm,… nhóc muốn ăn cái gì, anh sẽ đưa nhóc đi ăn thứ ấy.”

Rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa nhỏ, nghe Nha Tử nói như vậy, nó không kìm được mà liếm liếm môi, nhưng vẫn cố kìm nén dục vọng của mình, chỉ cười hì hì rồi dặn dò chúng tôi nhất định phải ăn cả những món ăn kèm, sau đó xoay người rời đi.

“Đứa nhỏ này đúng là thú vị đấy.” Nha Tử nhìn theo bóng dáng đứa nhóc kia, sờ sờ cằm: “Ha ha, tôi thích!”

Tôi trợn trắng cả mắt, dáng vẻ này của anh ta, trông thế nào cũng giống hệt như đang đùa giỡn con gái nhà lành, khiến tôi nhìn mà ớn lạnh.

Chúng tôi đóng cửa lại lần nữa, lão Yên hỏi Côn Bố xem mấy món ăn kèm này có gì bất thường hay không, Côn Bố nhìn xong thì khẽ lắc đầu, nói mấy món ăn kèm này và màn thầu đều không có vấn đề gì.

“Đứa nhỏ này vẫn luôn dặn dò chúng ta phải ăn cùng nhau là có ý gì?” Cô Thu một tay cầm màn thầu, tay còn lại gắp lấy một ngọn rau đen xì, vẻ mặt không khỏi ghét bỏ.

“Không biết.” Tôi lắc lắc đầu: “Nhưng nếu muốn làm hại chúng ta, nhắc nhở như vậy không phải quá rõ ràng hay sao! Tôi cảm thấy thằng nhóc kia đang cố tình doạ chúng ta hoảng sợ mà chạy đi.”

Dù đã phân tích rất nhiều, nhưng chúng tôi vẫn không thể nào đoán ra mục đích của bọn họ, chúng tôi thực sự có chút bối rối không biết có nên ăn mấy món ăn kèm này cùng với màn thầu hay không.

Cuối cùng cô Thu vẫn nhét một miếng rau ăn kèm vào trong miệng: “Để tôi thử trước, tôi cũng muốn nhìn xem bọn họ đang định giở trò mèo gì.”

Nói xong, cũng không đợi chúng tôi kịp phản ứng lại, liền lấy một cái màn thầu để ăn cùng, ăn xong, trên mặt cô ấy lộ rõ vẻ chán ghét: “Thật khó ăn.”

“Tiểu Thu, cô đấy… Chẳng may mà xảy ra chuyện gì thì biết phải làm thế nào?” Lão Yên lộ rõ vẻ không đồng tình.

0.21810 sec| 2408.609 kb