Tôi và lão Yên liếc mắt nhìn nhau, ngoài lý do này ra thì không có lời giải thích nào khác, nếu lúc đó không nhìn thấy vết máu, có lẽ chúng tôi đã không vội vàng đi tìm cơ quan, xét cho cùng khả năng chiến đấu của Nha Tử dù có yếu thì Côn Bố và cô Thu cũng không phải dạng dễ chọc, ít nhiều gì chúng tôi cũng phải suy xét cẩn thận rồi mới tiến vào cơ quan.

Quả nhiên, khi tôi đi tìm Côn Bố và những người khác, những người cản thi kia đã sớm chờ đợi chúng tôi, nếu không phải Côn Bố sử dụng chút thủ đoạn, chỉ sợ đến giờ thi thể của mấy người chúng tôi đã lạnh rồi.

Nói tới đây, tôi nhìn về phía Côn Bố, hỏi dò xem anh ta đã sử dụng thủ đoạn gì mới khiến tên cản thi kia phải thỏa hiệp thế?

“Vốn dĩ là tôi có thể chạy thoát…” Côn Bố đột nhiên thốt ra một câu, rồi dùng khuôn mặt vô cảm nói, đúng lúc định bỏ trốn thì anh ta lại phát hiện ra đây là cơ hội tốt nhất để tiếp cận người cản thi kia, cho nên anh ta mới không thèm phản kháng.

Vừa vào làng, anh ta đã lập tức thả mấy con cổ trùng ra, tìm tới nguồn nước trong làng để hạ độc. Vốn Côn Bố định tự mình đi điều tra một phen, không ngờ tôi lại lẻn vào trong làng, nếu không anh ta sẽ không đưa ra điều kiện với người cản thi kia sớm như thế, bởi vì không tới giữa trưa ngày mai, toàn bộ người trong thôn sẽ cùng nhau mất ý thức bởi vì bị trúng độc tập thể.

Tôi và lão Yên đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy xấu hổ, hoá ra chúng tôi mới là người phá huỷ kế hoạch của Côn Bố à?

“Cũng không thể coi là như vậy, nếu hai người không tới, một mình tôi cũng không có cách nào đưa cô Thu và Nha Tử theo được, dù sao đến sáng mai họ cũng bị trúng độc, chúng ta cứ từ từ chờ đợi thôi…” Khó có khi Côn Bố lại giải thích nhiều như vậy, hiển nhiên anh ta cũng có chút mệt mỏi, suy yếu ngồi ở dưới mặt đất, bày ra dáng vẻ đừng hỏi thêm nữa.

“Chẳng lẽ gã thoả hiệp với anh không phải để anh đưa ra thuốc giải sao?” Tuy rằng tôi cũng muốn thức thời lắm, nhưng thực sự không kìm nổi sự tò mò trong lòng được.

Côn Bố liếc nhìn tôi một lượt, ánh mắt của anh ta như là đang nhìn một đứa ngốc vậy, chỉ nghe anh ta lạnh nhạt trả lời: “Chúng ta còn phải ở lại đây mấy ngày, tôi sẽ đưa thuốc giải ra cho họ sao? Không phải cậu cũng không chịu trả chuông trấn hồn cho tên kia à?”

Nói xong câu này, Côn Bố lập tức nhắm hai mắt lại, tuy rằng trên mặt anh ta vẫn không xuất hiện bất cứ cảm xúc nào, nhưng tôi vẫn có thể hiểu được ý của anh ta: Đừng có làm phiền tôi nữa.

Cũng may tôi và lão Yên cũng đã hiểu được gần hết câu chuyện, cho nên không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ kiểm tra tình hình sơ bộ của cô Thu và Nha Tử, sau khi phát hiện họ chỉ ngất đi thì càng cảm thấy kỳ lạ.

Tuy nhiên Côn Bố cũng chẳng có ý định giải thích, chúng tôi cũng chỉ đành cất sự nghi hoặc vào trong lòng.

“Chúng ta cứ nghỉ ngơi trước đi, chờ tới đêm này rồi nói.” Lão Yên cũng tìm nơi để dựa lưng vào.

Đã hai đêm liên tiếp tôi chưa được nghỉ ngơi tốt, bây giờ mọi người cùng tập trung lại một chỗ khiến tôi yên tâm hơn và thoải mái hơn nhiều. Tuy rằng trong lòng vẫn còn rất nhiều điều khó hiểu, nhưng tôi cũng không kiềm chế nổi cơn buồn ngủ, vì vậy tôi đã dựa vào cạnh lão Yên mà ngủ thiếp đi.

Loảng xoảng!

Một tiếng động lớn vang lên, tôi sợ hãi tới mức nhảy dựng: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Côn Bố và lão Yên hiển nhiên cũng bị tiếng động lớn kia đánh thức, cả hai đều có vẻ bối rối như vừa tỉnh dậy từ cơn mơ. Nói thật tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên, bởi theo lý mà nói, trong hoàn cảnh xa lạ thế này chúng tôi không nên ngủ say như thế, nhưng trong dáng vẻ của ba người chúng tôi, hình như đêm qua cả ba đều ngủ say như chết, đến khi tiếng động lớn kia vang lên mới tỉnh lại…

Đúng lúc này, lại có một tiếng động lớn khác vang lên, lần này chúng tôi đã nghe rõ, đây rõ ràng là tiếng một cây to đập vào chuông đồng, nghe như tiếng chuông trong chùa vậy.

“Đi ra ngoài nhìn xem đi?” Tôi đề nghị.

Lão Yên và những người khác không phản đối, Côn Bố đóng hết cửa ra vào và cửa sổ lại, chỉ thả mấy con cổ trùng ở lại để bảo vệ xung quanh cô Thu và Nha Tử, xong xuôi anh ta mới đi theo chúng tôi ra ngoài.

Ban ngày, cảm giác ngôi làng này mang lại cho tôi khác hoàn toàn với ban đêm, ngày hôm qua, dưới ánh trăng sáng, trông ngôi làng này có vẻ rất bình yên, nhưng bây giờ, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, trông ngôi làng này sống động hơn rất nhiều.

Mọi người trong làng chắc hẳn đã ra ngoài, vì khi chúng tôi đi theo hướng tiếng chuông vang lên, chỉ thấy toàn bộ những căn nhà trong thôn đều mở cửa, tuy nhiên trong nhà lại không có người nào.

Khi đến cuối làng, chúng tôi lại đi vòng lại, cuối cùng cũng gặp được dân làng.

Hầu hết họ đều để ngực trần, chỉ có phụ nữ mới mặc đủ quần áo, thoạt nhìn giống như là những người của một bộ lạc cổ xưa nào đó.

Những dân làng này tụ tập lại một chỗ, ngẩng đầu nhìn về phía đài cao hai mét trước mặt, đứng trên đài là một ông lão khoảng bảy mươi tuổi, da bụng trùng xuống, gần như che kín cả phần đùi. Ông ta cầm một cây gậy bằng gỗ, đập vào một chiếc chuông đồng khổng lồ cao gần bằng người ông ta, đồng thời trong miệng còn hò hét không ngừng, như là đang kể lại chuyện xưa hay hát một bài ca dao nào đó.

0.15935 sec| 2401.938 kb