Tôi cuống quýt nằm sát xuống bên bờ, hét với lão yên: “Nhanh trèo lên đây!”

****3:

Lão Yên thấy tôi đã an toàn, không nói lời nào đã túm lấy dây thừng mà trèo lên, Nhưng chân ông ấy đã bị thương, không thể dùng sức được. Mà mấy cái đầu lâu kia cứ cắn chặt mãi không chịu nhả ra, tiếng cắn rôm rốp khiến da đầu tôi tê dại.

“Lão Yên, cố chịu một chút!”

Tôi thấy ông ấy leo được vài bước thì tụt xuống, vết thương trên đùi cũng càng lúc càng nặng hơn, tôi đành phải túm chặt lấy dây thừng mà kéo lão Yên lên trên.

Lão Yên đã đau tới nỗi tái cả mặt, nhưng vẫn cố gắng chống chịu.

Vừa kéo được lão Yên lên, tôi liền giơ tay túm lấy một cái đầu lâu định kéo ra vứt đi, nhưng hàm răng của chiếc đầu lâu này như những gai ngược, cắm chặt vào da thịt của lão Yên, căn bản không thể kéo ra được.

“Mau cắt đi!” Lão Yên đau đến nhe răng trợn mắt.

Tôi nhìn ông ấy, quyết tâm, cuối cùng lấy dao găm ra cắt một miếng thịt trên chân ông ấy. Cắt được ba nhát, cắt đến mức gần như có thể nhìn thấy xương rồi tôi mới có thể rút được đầu lâu ra. Sau khi kéo được đầu lâu ra khỏi chân lão yên, tôi trực tiếp ném chúng trở lại dòng nước đen, cởi áo ra và băng bó qua loa cho lão Yên.

Trên mặt lão Yên đã chẳng còn chút huyết sắc, bình tĩnh một hồi mới run rẩy nói: “Không ngờ lại có loại vu thuật như vậy...”

“Loại vu thuật nào mà lại quái lạ như thế?” Tôi trầm khuôn mặt đánh giá khu đất trũng này. Sau khi chúng tôi ra khỏi đó, nơi này cũng dần dần trở lại bình thường, nhưng dáng vẻ của mấy bộ xương khô kia đã in sâu vào trong tâm trí tôi.

Lão Yên lắc lắc đầu: “Tôi cũng chẳng biết rõ lắm. Truyền thuyết kể rằng sở dĩ những người cản thi có thể hành nghề là vì họ dùng vu thuật để dẫn dắt thi thể. Vu thuật của họ có thể chia thành hai loại đen và trắng. Vu thuật trắng chỉ dùng để cản thi. Vu thuật đen thì đa dạng hơn, nhưng lại chẳng mấy người được tận mắt chứng khiến, đa phần loại này thường dùng để hại người. Cho nên… tôi nghi ngờ đây cũng là một loại vu thuật đen.”

Tôi có chút kỳ quái hỏi: “Thật sự có thứ tà đạo như vậy sao? Những bộ xương này đã chết không biết bao lâu, còn có thể cử động được ư?”

Lão Yên nhìn vào chỗ đất trũng đang dần khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, sợ hãi nói: “Ai biết được!”. Vẫn còn quá nhiều bí mật về tộc người cản thi, những bí mật này đối với người ngoài có vẻ kỳ diệu, nhưng có thể đó chỉ là một loại mánh khoé dân gian đặc biệt mà thôi.

Tôi hỏi ông ấy bây giờ có thể quay lại được không?

Ông ấy lắc đầu nói nơi này càng quái lạ chứng tỏ chúng tôi đã tìm đúng hướng rồi, ông ấy vẫn muốn nhân cơ hội này đi thăm dò hang động ban nãy.

“Nhưng không phải ông đang bị thương à?” Tôi có chút lo lắng.

Lão Yên vỗ vai tôi, thản nhiên nói: “Lúc còn trẻ có vết thương nặng nào mà tôi chưa từng nhìn thấy chứ? Mấy vết thương này có là gì, nghỉ ngơi một chút là được.”

Thấy ông ấy kiên quyết như vậy tôi cũng không phản đối, chỉ đỡ lão Yên tới một chỗ râm mát để nghỉ ngơi.

Bầu trời nhanh chóng tối sầm, theo như lời của lão Yên, nếu ban ngày không được thì ông ấy sẽ nhân lúc ban đêm mà thử xem. Tôi đề nghị ông ấy ở trên kéo dây thừng, tôi sẽ xuống đó quan sát. Ấy vậy mà lão Yên không hề phản đối, chỉ bảo tôi nếu phát hiện ra điều gì bất thường phải hét lên ngay.

Tôi quấn chặt dây thường quanh hông, vừa định nhảy xuống chỗ đất trũng một lần nữa thì liền nghe thấy tiếng chuông, tôi vội vàng lùi lại giúp lão Yên chui vào một bụi cây bên cạnh để trốn.

“Người cản thi lại tới nữa rồi…” Tôi nói nhỏ, lão Yên khẽ gật đầu.

Ông ấy nói chỉ cách nhau có hai đêm, dựa theo tần suất này, để chăn nuôi Thái Dương Thần Điều cần một lượng thi thể rất lớn mới đủ!

“Không sai, bọn họ lấy đâu ra nhiều thi thể như vậy?” Tôi hơi nghi hoặc, lượng thi thể cần quá lớn, cho dù họ có tới chợ đen cũng không thể cung cấp đủ nhu cầu này được.

Lão Yên cười lạnh một tiếng, nói phỏng chừng mấy ngôi mộ xung quanh đây đã bị bọn họ đào lên hết rồi. Dù sao thì sau khi người ta chôn cất người đã khuất xong xuôi, chẳng có ai tới xem thi thể có còn trong mộ hay không đâu. Những người này luôn có thể phục vụ và nuôi dưỡng Thái Dương Thần Điểu, nhất định phải có biện pháp nào đó, nếu không sao họ có thể thu thập được nhiều thi thể như vậy?

Ngay lúc hai chúng tôi đang thấp giọng thảo luận thì tiếng chuông đã tới gần. Vẫn là người cản thi mà chúng tôi đã gặp đêm hôm qua, đằng sau lưng gã là năm cỗ thi thể đứng thẳng tắp, dưới tiếng chuông thúc giục của gã, năm thi thể ấy lần lượt nhảy xuống dưới.

Cảnh tượng tương tự lại diễn ra một lần nữa, Thái Dương Thần Điểu bay vòng qua, rỉa sạch cả năm cỗ thi thể rồi bay lượn trên không một lúc trước khi biến mất vào trong núi rừng.

“Không đúng, lần trước Thái Dương Thần Điểu hình như không ở lại lâu như vậy.” Tôi xoa xoa đám cỏ trong tay, lần trước rõ ràng vừa rỉa sạch năm cỗ thi thể là đôi chim kia đã bay thẳng vào rừng rồi.

Đúng lúc này, người cản thi thình lình quay đầu lại, trừng mắt nhìn vào chỗ chúng tôi đang trốn, sau đó gã chậm rãi đi tới, động tác của tên này đã khiến cả người tôi cứng đờ, máu dường như ngừng chảy...

0.09480 sec| 2412.664 kb