Ngay vào lúc tôi cắm đầu chạy như điên, tiếng chuông rung lại một lần nữa vang lên, rõ ràng là tên cản thi kia đang đuổi theo chúng tôi.

Tôi vừa chạy vừa thở hổn hển mà hỏi lão Yên phải làm sao? Nhìn cách đám cản thi kia đi lại tự do trong vùng núi sâu này, có thể khẳng định chúng rất quen thuộc với địa thế nơi đây. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi và lão Yên chắc chắn sẽ bị chúng đuổi kịp.

Lão Yên cũng không biết, chỉ bảo tôi cứ chạy trước rồi tính, ít nhất cũng phải rời xa chỗ đất trũng, như vậy cho dù có bị đuổi kịp vẫn có thể đánh bừa được một chút!

****4:

Tôi cảm thấy cũng đúng, nên không nghĩ ngợi thêm nhiều, chỉ là động tác di chuyển càng lúc càng nhanh, hận không thể lập tức bay lên. Cành cây hai bên đường không ngừng quật lên mặt, lên cổ tôi, thỉnh thoảng có có sâu bọ bay vào mắt.

Nhưng tôi chẳng có thời gian đâu mà để ý tới, chỉ muốn chạy nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa!

Nhưng tôi cũng không hề chạy bừa, tôi nhớ rõ lúc chúng tôi bám theo tên cản thi kia, hình như ở nơi gã từng biến mất còn có một ngã ba!

Tiếng chuông càng ngày càng dồn dập, khoảng cách giữa gã với chúng tôi cũng càng lúc càng gần, tôi thở hổn hển nới: “Lão Yên, nếu ông biết thôi miên thì sao không thôi miên gã thêm một lúc nữa?”

“Thằng nhóc nhà cậu tưởng thôi miên là phép tiên đấy à? Huống chi gã không chủ động đồng ý cho tôi thôi miên, cùng lắm thì tôi cũng chỉ có thể kéo dài được một lát mà thôi.” Lão Yên tức giận nói, rồi bảo tôi tiết kiệm chút sức để chạy đi, đừng có nghĩ vớ vẩn nữa.

Tôi bảo lão Yên quay lại nhìn tình hình phía sau, nào ngờ ông ấy vừa quay đầu nhìn lại đã phải hít một ngụm khí lại, im lặng không lên tiếng.

“Sao, sao thế?” Tôi bị ông ấy làm cho có chút hoảng, nhưng cũng không dám dừng lại.

Lão Yên lại vỗ nhẹ lên vai tôi: “Nhóc con, lần này chúng ta chọc phải tổ ong vò vẽ rồi. Dừng lại đi, có chạy nữa cũng vô ích thôi…”

Tôi không thèm để ý đến ông ấy, vẫn cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước. Tuy rằng tôi không biết lão Yên đã nhìn thấy gì, nhưng chắc chắn chẳng phải thứ tốt lành gì, bây giờ mà dừng lại nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Tuy nhiên, tôi mới chạy được một đoạn thì lão Yên đã giãy giụa muốn nhảy xuống, bảo tôi không cần lãng phí sức lực. Ông ấy vùng vẫy như thế khiến tôi cũng không chạy nổi nữa, đành phải thả ông ấy xuống.

Tôi vừa đặt ông ấy xuống thì tiếng chuông cũng ngừng lại, nhìn lại phía sau, lúc này tôi mới hiểu vì sao lão Yên lại bảo mình đừng lãng phí sức lực! Bởi vì phía sau chúng tôi chưa đầy mười mét, tên cản thi với vẻ mặt quỷ dị đang đứng đó, phía sau lưng gã thế mà lại xuất hiện thêm một cỗ thi thể, trên người nó còn mọc đầy lông trắng.

“Cương thi?” Tôi mở to hai mắt mà nhìn.

Lão Yên gật gật đầu, sắc mặt ông ấy đã trầm tới cực điểm: “Sở dĩ vừa nãy gã vừa đuổi theo chúng ta vừa rung chuông, e là vì để gọi thứ này tới. Nơi đây là núi sâu rừng thẳm, dưới lòng bàn chân chúng ta chôn vùi không biết bao nhiêu là xương cốt, cho nên có chạy cũng chẳng ích gì.”

Chẳng trách, nếu cứ tiếp tục chạy như vậy, chúng tôi vẫn bị mấy thứ này bao vậy mà thôi. Đến lúc đó sức cùng lực kiệt, sợ là chúng tôi sẽ chẳng có cơ hội sống sót.

Lão Yên dựa vào một thân cây, bảo tôi tìm cơ hội mà chạy trốn, còn ông ấy sẽ ở lại cản đường thứ kia.

Tôi nhìn phía sau lưng tên cản thi kia đã xuất hiện đến mười cỗ thi thể, khẽ lắc đầu, nói: “Chúng ta cùng nhau xông lên, nói không chừng còn tìm ra được một đường sống sót.”

“Đừng cậy mạnh!” Lão Yên cũng không bắt ép tôi, chỉ nói là nếu đến giây phút cuối cùng, tôi có thể chạy thì cứ chạy đi, cả hai chúng tôi không thể cùng bỏ mạng ở chỗ này được.

Tôi không nói gì, dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể bỏ mặc ông ấy ở đây mà chạy trốn một mình được, vì thể tôi lẳng lặng giơ súng lên, chĩa thẳng vào người cản thi, nói gằn từng chữ: “Đám quỷ quái này đều là trò của mày đúng không? Chỉ cần giết chết mày, đám này sẽ thành thứ bỏ đi hết.”

“Chúng mày cứ thử mà xem.” Tên cản thi kia lại có vẻ chẳng mấy quan tâm, gã lắc chuông thêm vài lần, chỉ thấy có ba cỗ thi thể nhảy lên chắn trước mặt gã, trong đó bao gồm cả con cương thi lông trắng kia.

Lão Yên cũng yên lặng đứng thẳng lên, nhưng không cầm súng như tôi, mà sờ soạng lấy chu sa ra: “Cũng may chỉ là cương thi lông trắng.”

Tôi cười khổ một tiếng, tuy rằng cương thi lông trắng có cấp bậc không cao, chỉ cao hơn loại cương thi mới hoá thi một chút thôi, nhưng cũng được tính là cương thi rồi. Đến nay tôi còn chưa được đối mặt với cương thi bao giờ chứ đừng nói là đánh, vì thế trong lòng không khỏi có chút chột dạ.

Nhưng lão Yên vẫn có hứng thú phổ cập khoa học cho tôi, ông ấy chậm rãi nói: “Cương thi lông trắng thực ra rất dễ đối phó, chúng di chuyển chậm chạp, sợ nắng, sợ lửa, sợ gà, chó, thậm chí sợ cả con người, nếu cậu đã muốn ở lại, vậy thứ này giao cho cậu xử lý đấy!”

“Ông, không phải ông đang nói đùa đấy chứ?” Tôi nhìn con cương thi lông trắng đang đứng chắn trước gã cản thi kia, căn bản không cảm thấy nó là thứ dễ sợ hãi như lão Yên đã nói.

0.14886 sec| 2408.172 kb