Lão Yên trầm mặt xuống, rút con dao găm từ thắt lưng ra, dùng khẩu hình nói với tôi mấy chữ: Bị phát hiện rồi!

Đương nhiên tôi cũng biết chúng tôi đã bị phát hiện, liền cầm chặt dao găm trong tay, nhỏ giọng nói với lão Yên: “Ông cứ trốn ở chỗ này, tôi sẽ dụ gã rời đi.”

Lão Yên đang bị thương ở chân nên không thích hợp rút lui hay chiến đấu.

“Trường An!” Ông ấy gọi tôi, nhưng còn chưa kịp phản ứng lại thì tôi đã nắm chặt dao găm và lao ra ngoài, đâm thẳng về hướng người cản thi kia.

Gã cản thi kia di chuyển rất nhanh và khéo léo tránh được con dao của tôi, nhưng tôi cũng chẳng thèm dây dưa với gã mà chạy thẳng về hướng ngược lại.

Nhưng sau khi chạy được vài giây, tôi chợt nhận ra có điều gì đó không ổn… kẻ cản thi kia không hề đuổi theo tôi!

Tôi vội quay đầu lại, chỉ thấy người cản thi kia đã chạy tới chỗ lão Yên đang ẩn nấp, tay gã gần như sắp gạt bụi cây rồi.

“Không ngờ tới Thái Dương Thần Điểu thật sự tồn tại.” Mắt thấy tên kia sắp phát hiện ra lão Yên, tôi bỗng nhiên hét lớn một tiếng: “Các người là hậu duệ của nước Thục cổ đúng không?”

Quả nhiên, tên cản thi kia nghe tôi hét lên như vậy, lập tức dừng động tác trên tay lại, quay đầu nhìn về phía tôi, đôi mắt gã dưới ánh trăng trở nên lạnh lẽo vô cùng: “Các người là bọn trộm mộ?”

Tôi cười ha ha: “Nói như vậy, mộ Tàm Tùng quả thực nằm ở chỗ này nhỉ?”

Người cản thi kia cũng biết là mình đã lỡ lời nên không nói nữa, nhưng chiếc chuông trên tay gã lại càng rung nhanh hơn, từng tiếng chuông vang lên như đang thúc giục thứ gì đó. Tôi thầm kêu không ổn, nên vừa tiếp tục đối phó với tên này, vừa quan sát bốn phía.

Khi tiếng chuông ngày càng dồn dập, tôi dường như nghe thấy tiếng gió hú, ngay cả ánh trăng sáng ngời cũng mờ đi rất nhiều, âm thanh lộc cộc lộc cộc mà ban ngày tôi và lão Yên nghe thấy lại một lần nữa vang lên.

Không ổn!

Tôi ngay lập tức nhận ra vấn đề, ban ngày, khi chúng tôi bò được lên tới bờ thì âm thanh này liền biến mất, nhưng bây giờ những âm thanh đó ở gần đến mức dường như nó vang lên ngay bên tai tôi vậy.

Tôi vội giơ tay lên bịt tai lại, nhưng bởi vì một tay vẫn còn cầm chặt dao găm nên tôi chỉ có thể che được một bên.

Tên cản thi kia cười nham hiểm: “Lũ chuột nhắt chúng mày âm mưu quấy rầy nơi yên giấc của tổ tiên chúng tao, vậy nên lấy máu thịt để hiến tế cho họ đi!”

Kỳ thật tôi không thể nghe rõ được tên kia đang nói gì, chỉ nghe thấy những tiếng ong ong ong. Tôi phải cố gắng phân biệt thì mới có thể hiểu được đại khái ý của tên kia.

Tôi cắn chặt môi, lạnh lùng đáp lại: “Bọn chuột nhắt ư? Ha ha, vậy sao đám gà gáy chó sủa chúng mày không tự lấy máu thịt của mình mà nuôi nấng chúng?”

(Gà gáy chó trộm hay Kê minh cẩu đạo 鸡鸣狗盗: Câu thành ngữ này chỉ những người, vì muốn đạt được mục đích riêng tư nên không ngại sử dụng mọi kỹ xảo bất chánh, cũng có thể sử dụng để chỉ những kẻ lưu manh chuyên lường gạt. Câu thành ngữ này bắt nguồn từ chuyện Mạnh Thường Quân và các thực khách thời Chiến Quốc, họ trộm một chiếc áo da hổ trắng từ vua Tần để tặng cho Yên Cơ, họ cũng học theo tiếng chó sủa và gà gáy để đánh lừa binh lính canh gác và trốn thoát.)

“Làm sao mày biết được?” Tiếng rung chuông của người cản thi dừng lại, tiếng gió và tiếng lộc cộc lộc cộc cũng trở nên yếu dần đi.

Tôi lại thầm than không ổn, dưới sự kích động tôi lại lỡ miệng mất rồi. Nhưng không đội tôi nghĩ ra cách xử lý, tên kia đã đã cất giọng điệu quỷ dị: “Hoá ra mấy ngày nay mày chính là đứa đã theo dõi bọn tao, nếu đã như vậy, càng không thể để mày sống được.”

“Trường An…” Đúng lúc này, lão Yên đột nhiên chui ra khỏi bụi cây, bởi vì vết thương trên đùi nên ông ấy không thể đứng vững được.

Nhưng lão Yên lại chẳng để ý đến điều này, ông ấy đi từng bước tới bên cạnh người cảnh thi kia, dùng ngữ khí âm trầm nói: “Nước Thục cổ đã biến mất trong dòng sông dài của lịch sử rồi, các người có cố gắng kiên trì đến đâu cũng chỉ vô ích mà thôi!”

Tôi không khỏi lo lắng cho lão Yên, ông ấy đứng sau lưng người cản thi kia, nếu đối phương tấn công ngược lại, ông ấy không thể nào chạy thoát được.

Nhưng người cản thi kia dường như không thèm nhìn lão Yên, gã vẫn nham hiểm nhìn tôi chằm chằm, như thể muốn chọc ra một cái lỗ trên người tôi vậy. Tuy nhiên, gã cũng chỉ nhìn chằm chằm như vậy thôi, chứ không có bất cứ động tác gì khác, thậm chí còn chẳng thèm rung chuông, âm thanh lộc cộc lộc cộc trong bãi đất trũng kia cũng chậm rãi biến mất.

Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì lão Yên bỗng nháy mắt ra hiệu với tôi, tôi chợt nhớ ra, khi ở La Bố Bạc, lão Yên từng kể với tôi rằng ông ấy biết thôi miên. Vậy nên… Ông ấy đã thôi miên người cản thi kia rồi ư?

“Còn không đi mau?” Lão Yên dùng khẩu hình nói với tôi, cũng đồng thời ra hiệu cho tôi cố gắng đừng phát ra tiếng động.

Tôi ra hiệu rằng mình đã hiểu, rồi cẩn thận đi vòng qua người cản thi kia, cõng lão Yên lên lưng, lặng lẽ lùi lại phía sau 20 mét trước khi bỏ chạy như điên.

Kỳ thật tên cản thi kia không hề đáng sợ, tuy nhiên gã lại có thể khống chế được mấy bộ xương trong chỗ đất trũng kia, tôi và lão Yên từng chịu thiệt nên đương nhiên không dám đâm đầu vào rắc rối một lần nữa.

0.14803 sec| 2447.148 kb