Giả thuyết còn lại chính là một loại độc dược, cũng giống như giả thuyết bên trên, chỉ khác ở chỗ là sau khi có được cổ trùng ở hình thức sơ khai, họ sẽ đem chúng đi phơi khô và nghiền thành bột, chế thành loại thuốc kịch độc chuyên làm hại người, bởi vì bên trong đó có trộn lẫn với mười một loại độc vật khác, bởi bậy nếu không có sự hướng dẫn của người nuôi cổ, người bình thường bị trúng độc sẽ không thể trị khỏi, vì mỗi một người nuôi cổ lại dùng những loại côn trùng khác nhau, cho dù có gặp được cao thủ giải độc cũng không có cách nào nghiên cứu ra thuốc giải trước khi độc phát tác.

“Cũng gần như vậy, chỉ là người nuôi cổ còn phải biết được một loại kỹ năng nữa.” Lão Yên hút một hơi thuốc, trong giọng điệu chứa sự hâm mộ: “Chính là phải hiểu trùng ngữ (Ngôn ngữ của côn trùng).”

Trùng ngữ?

Tôi kinh ngạc mở to hai mắt: “Thứ ấy thực sự tồn tại sao?”

Cái gọi là trùng ngữ có nghĩa đen chính là ngôn ngữ của những loài côn trùng, nhưng tôi chưa bao giờ tin vào loại truyền thuyết thế này cả, dù sao cũng có hàng ngàn hàng vạn loại côn trùng khác nhau, cho dù chúng có ngôn ngữ của riêng mình, con người sao có thể học được chứ?

Lão Yên khẽ gật đầu: “Nếu không cậu đoán xem vì sao lại có nhiều người biết cách chế tạo cổ trùng như vậy, mà chỉ có người Nam Cương là am hiểu nhất? Bởi vì vừa sinh ra họ đã biết được trùng ngữ rồi.”

 

Tôi nhìn về phía Côn Bố, ánh mắt lập tức trở nên nóng rực, khó trách vì sao người ở Nam Cương chẳng thèm bàn bạc về thuật nuôi dưỡng cổ trùng, bởi vì cho dù có cách nuôi dưỡng cũng chẳng có ích gì, không biết được trùng ngữ sẽ không thể nào trò chuyện được với sâu bọ, càng đừng nhắc tới chuyện nuôi dưỡng.

Những gia tộc từ thời cổ xưa này quả thực vô cùng đáng sợ…

“Được rồi, bây giờ chúng ta vẫn nên nghĩ xem mình nên làm gì thì hơn?” Lão Yên giải thích một hồi, dường như có chút mệt mỏi, ông ấy bèn kéo ghế ra ngồi, rồi chậm rãi hút thuốc.

Côn Bố nhìn về phía Nha Tử vẫn còn đang nghiên cứu chỉ dẫn hồn, dùng giọng điệu bình tĩnh, nói: “Xem ra quả đúng có người đã vào đây, ngay vào lúc tất cả mọi người đang đưa tang, đối phương đã đặt chỉ dắt hồn lên người Nha Tử. Muốn bát được người này kỳ thực cũng dễ thôi.”

“Anh, anh nhìn tôi như vậy làm gì?” Nha Tử vẫn luôn trầm mê vào việc nghiên cứu chỉ dắt hồn cuối cùng cũng cảm nhận được sự bất thường, bị doạ tới nỗi nhảy ra sau lưng lão Yên.

“Tất nhiên là để cậu tự dẫn người kia tới.” Biểu cảm trên mặt Côn Bố vẫn chẳng hề thay đổi.

Nha Tử vừa muốn cầu cứu lão Yên, ai có ngờ lão Yên vừa hút thuốc lại vừa gật gù, nói đây quả là một ý kiến hay, trông dáng vẻ của người cản thi kia, nếu muốn dùng chỉ dắt hồn để điều khiển người khác thì hẳn gã phải đang ở gần đây, chúng tôi chỉ cần ngồi chờ là được. Nha Tử, cậu phải thể hiện cho tốt đấy, đừng để người ta nhìn ra manh mối gì.

Tôi và cô Thu dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Nha Tử, Nha Tử tức giận, bất bình nói: “Các người không biết yêu quý trẻ nhỏ!”

“Trẻ nhỏ ư?” Cô Thu làm động tác lấy chai rượu ra khỏi thắt lưng, nhưng khi không lấy được bầu rượu thì sắc mặt cô ấy tối sầm đi: “Trường An còn nhỏ tuổi hơn cậu đấy, lão Yên thì vừa già còn đang bị thương, chẳng lẽ cậu muốn tôi thay thế cậu à, hay là để Côn Bố thay cậu?”

Nha Tử dùng ánh mắt đáng thương nhìn xung quanh một lượt, rồi cúi đầu ủ rũ, chấp nhận số phận, anh ta vừa quấn chỉ dắt hồn lên tay vừa lẩm bẩm: “Mọi người nhất định phải giám sát chặt chẽ đấy, ai mà biết được bọn họ muốn dắt tôi tới nơi nào.”

Cốc cốc cốc!

Nha Tử vừa dứt lời, tiếng gõ cửa liền vang lên, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Ăn cơm.”

Lúc này chúng tôi mới nhận ra được trời đã sắp trưa, từ ngày hôm qua chúng tôi chưa bỏ thứ gì vào bụng cả, vừa nghe đến cơm, trong bụng lập tức vang lên tiếng réo vang.

Nha Tử nhanh chóng bước về phía trước và mở cửa ra, chỉ thấy ở ngoài cửa là một cậu nhóc ước chừng mười tuổi, ngoại trừ những nơi quan trọng được che lại bằng một tấm vải bố, còn lại đứa nhóc này gần như trần truồng, trên tay nó bưng một cái khay, bên trên có một đĩa màn thầu lớn, kèm thêm vài món ăn kèm nhìn không ra nguyên liệu gì.

“Hì hì, cảm ơn cậu nhóc nhé.” Nha Tử giơ tay nhận lấy cái khay, không hề cảnh giác mà cầm lấy một cái màn thầu cho vào trong miệng.

Tôi vội vàng kéo tay Nha Tử lại, tôi nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ kia, hỏi nó xem ai bảo nó tới đưa cơm cho chúng tôi?

Có thể Nha Tử đã quên, nhưng tôi vẫn còn nhớ kỹ lắm, đứa nhỏ này chính là đứa nhỏ mà chúng tôi đã nhìn thấy khi còn đang ẩn náu, chắc là nó được người trong làng phái tới thăm dò tung tích của chúng tôi, nói vậy thì đứa nhóc này không hề đơn giản đâu.

Cho dù nó có thể nói chuyện được với chúng tôi, nhưng e là đứa nhóc này cũng là một người tương đối quan trọng trong làng này, ít nhất là người có thể phái ra ngoài làm việc.

Đứa nhóc kia nghe tôi nói như vậy thì gãi gãi đầu: “Không phải các người muốn ở lại đây vài ngày sao? Không ăn cái gì sẽ chết đói đấy.”

Nói xong, mặc kệ tôi có muốn hỏi tiếp nữa hay không, đứa nhóc kia vẫn tung ta tung tăng chạy đi.

0.14938 sec| 2398.148 kb