Nhưng lão Yên lại tỏ vẻ mình là người xưa nay không thích nói đùa: “Trường An, trên lưng cậu đang gánh vác thân phận của người giữ mộ, có lẽ cậu không biết nó có nghĩa gì, nhưng cậu phải biết rằng, các cậu vốn có sức mạnh để đối phó với những thứ như thế này! Phải biết rằng tổ tiên của cậu còn chẳng thèm để đám cương thi bình thường vào mắt, thậm chí họ còn có thể một mình chiến đấu và đánh bại Hạn Bạt đấy, cậu là người có rất nhiều thiên phú, chỉ là thiếu thực chiến, nếu gặp được cương thi lông trắng cũng coi như là cơ hội cọ sát.”
Lời nói của lão Yên khiến tôi nhớ đến lời nhắc nhở của các Hắc Linh Tinh Quan trong《 Tinh Quan Yếu Quyết 》, qua một vài câu từ ít ỏi được ghi chép lại, tôi biết được tổ tiên mình đã mạnh mẽ đến mức nào, cho nên lời nói của lão Yên cũng không thể xem như là đang lừa gạt tôi.
“Được!”
Tôi nắm chặt khẩu súng trong tay và nghiêm túc gật đầu.
Lão Yên nói ông ấy sẽ cố gắng thu hút sự chú ý của những thi thể khác, tuy rằng thứ kia chỉ là cương thi lông trắng, nhưng dưới sự điều khiển của tên cản thi kia, sức chiến đấu của nó nhất định sẽ tăng lên đáng kể, nhắc tôi nhất định phải thật cẩn thận.
Tôi liếc nhìn ông ấy, chỉ thấy trên trán lão Yên đã đổ mồ hôi, lúc này tôi mới nhận ra ông ấy vẫn còn đang bị thương, vì thế tôi đã nghiêm túc nói: “Tôi sẽ giải quyết nó nhanh chóng thôi, ông cũng phải cẩn thận.”
Nhìn thấy lúc này chúng tôi vẫn còn đang thì thầm với nhau, nụ cười của tên cản thi kia càng lúc càng trở nên quỷ dị, tiếng chuông cũng thay đổi, giống như một giai điệu cổ xưa, kỳ thực lại khiến người ta thấy dễ nghe hơn.
Tuy nhiên, chẳng mấy chốc tôi đã phản ứng lại, lắc lắc đầu để khiến mình thoát khỏi sự ảnh hưởng của âm thanh, trực tiếp nã súng về phía con cương thi lông trắng kia!
Con cương thi lông trắng kia máy móc xoay cổ, theo tiếng chuông thúc giục của gã cản thi, nó chậm chạp đi về phía tôi, cùng lúc đó, lão Yên đã tung một nắm bột chu sa ra, đồng thời trong miệng còn thì thầm câu gì đó, thấp thoáng như đang đan xen cùng với tiếng chuông.
Gã cản thi kia hình như không ngờ được tới lão Yên còn chiêu này, tiếng chuông tạm dừng rồi sau đó lại vang lên. Nhưng tiếng chuông lúc này đã thay đổi, từ một giai điệu cổ xưa trở thành một âm thanh chói tai, và dường như cương thi lông trắng cùng những thi thể còn lại cũng trở nên mất kiên nhẫn trước sự điều khiển của gã kia.
Tốc độ của cương thi lông trắng trở nên nhanh hơn rất nhiều, tôi đã bắn một phát súng, rồi phát hiện ra đạn chẳng có tác dụng gì với thứ này, bèn đeo súng ra sau lưng, rồi rút dao găm ra, trực tiếp xông lên tấn công nó.
“Lão Yên, ông có đang lừa tôi không đấy?” Vừa mới nhào lên, tôi liền hét lên một câu, bởi vì con cương thi lông trắng kia né tránh đòn tấn công của tôi một cách rất nhanh chóng, móng tay dài ngoằng của nó tạo ra một vết xước sâu trên cánh tay của tôi.
Lão Yên không đáp lời, tôi quay đầu nhìn lại thì thấy ông ấy đang cố gắng chống cự giữa đám thi thể, bởi vì ông ấy không tiện di chuyển, nên lão Yên đã sắp không bảo vệ được chính mình.
Tôi thầm mắng một tiếng, ngẩng đầu nhìn con cương thi lông trắng đang giơ móng vuốt lao về phía mình, cơn tức giận nổi lên, tôi nắm chặt con dao găm trong tay và “nghênh đón” nó.
Tạch!
Dao găm và móng vuốt của cương thi lông trắng va vào nhau, phát ra âm thanh chói tai, thậm chí còn có tia lửa tóe ra.
Động tác của cương thi lông trắng dừng lại một chút, rồi nó bắt đầu né tránh con dao găm của tôi, lòng tôi khẽ động, xem ra lời lão Yên nói không sai, cương thi lông trắng quả thực sợ lửa.
“Ha ha, biết sợ là tốt!”
Tôi thầm nói một câu, tầm mắt dính chặt lên người cương thi lông trắng, hướng dao găm về phía móng tay của nó. Tôi hoàn toàn không né tránh đòn tấn công từ con cương thi nọ, bị nó cào vào người rất nhiều lần. Nhưng tôi cũng thành công tạo ra những tia lửa, buộc cương thi lông trắng phải liên tục lùi lại.
“Gã không thể điều khiển quá nhiều cương thi cùng một lúc đâu, mau lên!” Lão Yên hét lên một câu, nhưng rõ ràng ông ấy đã sắp không thở nổi nữa.
****5:
Tôi không trả lời anh ấy, lại liều mạng mà nhận thêm một vết thương nữa trên người để vớ lấy một nắm cỏ khô trên mặt đất.
Tạch!
Dao găm lại chạm vào móng vuốt của cương thi lông trắng, khoảnh khắc tia lửa xuất hiện, tôi tung nắm cỏ khô ra. Chỉ nháy mắt, cỏ khô đã bắt lửa và bốc cháy, ngọn lửa bùng cháy dọc theo cánh tay của cương thi lông trắng.
Cương thi lông trắng phát ra âm thanh ô ô ô, chậm chạp lùi lại mấy bước. Đúng lúc này, tiếng chuông của tên cản thi càng trở nên dồn dập, đôi mắt của con cương thi lông trắng vốn đang rút lui từ từ chuyển thành màu đỏ, lớp lông mao màu trắng trên người nó cũng theo đó mà biến mất, thay vào đó là một lớp lông màu xanh.
Tôi lập tức bùng nổ: “Lão Yên, sao thứ này còn có thể thăng cấp được thế?”
“Ông đây biết thế quái nào được, tên cản thi này có gì rất lạ!” Không biết lão Yên đã tiến tới cạnh tôi từ lúc nào: “Nhưng cũng may là con cương thi lông trắng này chỉ thăng một cấp, những thứ vừa rồi không thể dùng được nữa đâu, cậu cố gắng kéo chân nó thêm một lúc, để tôi nghĩ cách giải quyết tên cản thi kia!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo