Một sợi dây bạc dài chừng một mét được lấy ra, sợi dây này mơ hồ quấn quanh người Nha Tử, nếu không phải lão Yên giơ tay chụp được, chúng tôi căn bản không thể nào phát hiện ra được.
“Đây là gì?” Lão Yên có chút không xác định được.
Nha Tử còn đang kêu la oai oái, lão Yên bèn giơ chân đá vào mông cậu ta một cái: “Gào khóc cái gì, mau nhìn xem đây là thứ gì đi?”
Nha Tử không dám phản bác, vừa xoa xoa mông vừa lẩm bẩm mà đứng lên, đột nhiên, cả người cậu ta trở nên cứng đờ, Nha Tử gằn từng chữ: “Chỉ, dắt, hồn!”
“Đó là thứ gì?” Chúng tôi cùng bước tới bên cạnh lão Yên để quan sát, đối với thứ chưa từng nhìn thấy và nghe qua này, chúng tôi đều vô cùng tò mò.
****1:
Tuy nhiên, biểu cảm trên mặt Nha Tử lại có gì đó không đúng, cái miệng không bị kính râm che khuất mím chặt lại, không nói một lời nào, anh ta trực tiếp cầm lấy chỉ dắt hồn trong tay lão Yên rồi vuốt ve một lượt, như thể đang sờ thứ gì đó quý giá lắm, nhưng đồng thời anh ta cũng như đang chạm vào một củ khoai lang nóng phỏng tay.
“Không ngờ được truyền thuyết về gia tộc cản thi thế mà lại có thật…” Nha Tử quấn chỉ dắt hồn quanh ngón trỏ của bàn tay trái, giọng điệu có chút nghiêm trọng.
Chúng tôi khó hiểu nhìn về phía anh ta, nhưng tầm mắt của Nha Tử vẫn chăm chú vào chỉ dắt hồn trên tay mình, chậm rãi nói: “Tộc cản thi ban đầu làm nghề thu dọn thi thể cho người khác, bản lĩnh của họ cũng chỉ có một chút, một là đảm bảo thi thể không bị hư hại, hai là có thể khiến thi thể đi theo sau bọn họ, từ đó giúp cải thiện hiểu quả công việc đáng kể!
Một người cản thi có thể cùng một lúc dẫn dắt mấy thi thể, thay vì phải thuê một nhóm người khiêng quan tài của người đã khuất ở nơi đất khách về quê hương như trước đây, khiến thi thể không những bốc mùi hôi thối mà còn rất lâu mới có thể trở về nhà, đây cũng là lý do mà gia tộc cản thi lại có thể phát triển đến thế.”
“Tất cả chúng ta đều biết, có nhiều cách để đảm bảo để thi thể không bị hư hại, dùng mật ong trộn với hương liệu rồi bôi lên thi thể, dùng thuỷ ngân rót vào trong thi thể, hoặc là đặt thi thể ở trong quan tài băng, … mấy cách này thật ra chẳng có gì lạ cả, điều kỳ lạ chính là những người cản thi làm thế nào để thi thể tự đi theo sau mình?”
Nha Tử chậm rãi nói: “Người bình thường đều biết người cản thi đều cầm theo cờ chiêu hồn và chuông trấn hồn, khi cờ chiêu hồn được phất, chuông trấn hồn được rung, những thi thể được dán bùa trên trán ấy như nhận được mệnh lệnh mà đi theo người cản thi, loại hiện tượng này vẫn luôn rất khó giải thích, nghe thì có vẻ rất thần kỳ, nhưng kỳ thật còn có một truyền thuyết nữa không được lưu truyền rộng rãi, đó chính là chỉ dắt hồn này.
Theo cách giải thích của Nha Tử, chúng tôi đều đã hiểu được tác dụng của chỉ dắt hồn: Thứ gọi là chỉ dắt hồn được tạo thành từ chỉ bạc, nó được gia tộc cản thi bôi lên một số loại chất liệu đặc biệt khiến cho nó vừa mềm dẻo lại vô cùng chắc chắn, nói cách khác, thực ra người cản thi đã chôn chỉ dắt hồn vào trong thi thể, sau đó nắm chỉ kéo đi.
Về phần cờ chiêu hồn và chuông trấn hồn thì có thể dùng để mê hoặc người khác, nếu không, người khác biết được bí mật của bọn họ, tộc cản thi sẽ không còn thần bí như vậy nữa…
“Không, chuông trấn hồn và cờ chiêu hồn vẫn có tác dụng, chẳng may gặp phải khởi thi (thi thể hóa cương thi), rốt cuộc vẫn có thể giữ lại cho người cản thi một mạng, nếu không bọn họ cũng đâu sử dụng mấy thứ ấy.” Lão Yên chậm rãi nói.
Tôi ngẫm lại cũng thấy đúng, trông dáng vẻ của người cản thi kia, chuông trấn hồn này quả thực rất quan trọng với gã ta.
“Nói như vậy, người kia cũng đã khống chế cương thi bằng cách này, giống như là điều khiển một con rối gỗ vậy ư?” Tôi nhớ tới cương thi đã chuyển từ cương thi lông trắng thành cương thi lông xanh kia, cảm thấy mọi chuyện không thể đơn giản như vậy.
Nha Tử nắm chặt chỉ dắt hồn, giọng điệu càng căng thẳng hơn: “Nào có đơn giản như vậy, gia tộc cản thi này có rất nhiều bí mật, truyền thuyết về bọn họ nhiều như lông trâu, có một số không thể dùng khoa học để giải thích được, có một số bí mật e là chỉ có người trong tộc bọn họ mới biết thôi.”
“Cũng đúng.” Tôi nhún vai, ví dụ như những bộ xương trắng ở chỗ đất trũng kia cũng là thứ không thể giải thích được, nhưng nhất định là một trò ảo thuật che mắt.
Nói đến bí mật của gia tộc cản thi, tôi đột nhiên liếc sang nhìn Côn Bố, cách anh ta khống chế cổ trùng cũng vô cùng kỳ diệu, không biết trong đó có bí mật gì hay không nhỉ?
“Ha hả, cổ trùng của Côn Bố không có nhiều trò thần kỳ như vậy đâu.” Lão Yên đã nhìn ra suy nghĩ của tôi, thấy Côn Bố có vẻ không thèm để ý tới, ông ấy bèn phải giải thích: “Cậu hẳn cũng biết, trong mắt người bình thường, cổ trùng là cái gì đúng không?”
Tôi gật đầu, về cổ trùng kỳ thật có hai giả thuyết, một là Côn Bố hiện giờ đang khống chế cổ trùng, chúng là côn trùng thực sự, những con côn trùng này được tạo ra khi dương khí đạt tới cực thịnh, thông thường người ta sẽ bắt mười hai loại côn trùng kịch độc và đặt chung vào một cái bình, con côn trùng còn sống sót cuối cùng sẽ là cổ trùng ban sơ nhất, sau này, người ta sẽ cẩn thận huấn luyện con côn trùng ấy rồi từ từ bồi dưỡng thành một chân sai vặt nhỏ của mình.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo