“Đồng đội của tôi đều đã bị thương, cần phải ở lại chỗ này dưỡng thương, bao giờ khỏi sẽ rời đi.” Côn Bố bình tĩnh lên tiếng.
Tôi kinh ngạc nhìn về phía anh ta, tuy rằng có chút không tán đồng với lời vừa rồi, nhưng tôi cũng rõ anh ta đang có ý đồ khác, cho nên cũng chẳng hề nói gì.
Tên cản thi kia lại trầm mặc, mấy người đàn ông cao to đứng bên cạnh tựa hồ không hiểu Côn Bố nói gì, còn lo lắng nói gì đó với gã cản thi kia. Gã cản thi kia có chút không kiên nhẫn, quát vài câu rồi mới đen mặt nói: “Không sợ chết thì các người cứ ở lại đi!”
Sau đó, gã nói thầm với một người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh mình, xem ra thì có lẽ là nhờ người này chuẩn bị chỗ ở cho chúng tôi, sau đó gã hậm hực dẫn những người khác rời khỏi nơi này.
“Đây… Tình huống này là thế nào?” Tôi nhìn mà trợn mắt há mồm, rõ ràng mới giây trước chúng tôi còn trong trạng thái sẵn sàng sống chết bất cứ lúc nào, thế mà giây sau nhóm chúng tôi đã chiếm được thế chủ động rồi sao?
****9:
“Nghỉ một lát rồi hãy nói, lão Yên đâu rồi?” Côn Bố thấy tôi chỉ có một mình, có chút lo lắng hỏi.
Tôi nói cho anh ta biết vị trí của lão Yên, anh ta bảo tôi đi đón lão Yên tới đây, rồi đi theo người đàn ông to lớn được cử ra dẫn chúng tôi đến nơi nghỉ ngơi.
Tôi nhanh chóng quay trở lại lối đi, quả nhiên phát hiện ra lão Yên đang không còn ở chỗ cũ, tôi vội gọi vài tiếng, liền nhìn thấy lão Yên chui ra từ trong đất…
“Ông học được thuật độn thổ từ khi nào thế?” Tôi không khỏi kinh ngạc, bảo sao những người vừa rồi không phát hiện ra ông ấy, dùng tới cả thuật độn thổ thì đúng là không ai phát hiện ra được.
Lão Yên trừng mắt với tôi: “Thuật độn thổ gì chứ, ở đây có một cơ quan. Cậu cứ đi thẳng nên đương nhiên không thể phát hiện ra trong lối đi này đâu đâu cũng có thể ẩn nấp, giống như hang động giấu binh lính thời cổ đại vậy. Tôi vừa nhìn thấy nhóm của Côn Bố bị dẫn vào làng, chuyện gì thế?”
“Đợi lát nữa chúng ta sẽ nghe Côn Bố giải thích sau.” Tôi ngồi xổm xuống để cõng lão Yên lên lưng, sau đó cùng tới gặp Côn Bố - hiện giờ đã được người đàn ông cao to đưa tới một căn nhà gỗ nhỏ.
Tôi đã quan sát qua ngôi nhà này rồi, bên trong hẳn có người ở, nhưng xét bộ dạng hiện tại, những người sống trong đó hẳn là đã chuyển đi nơi khác rồi. Xem ra người cản thi kia vô cùng tự tin, chắc chắn chúng tôi sẽ không gây ra rắc rối gì.
Sau khi đưa chúng tôi vào trong nhà, người đàn ông cao to kia không nói một lời, nhìn dáng vẻ của anh ta, chắc chắn anh ta rất khó hiểu khi tên cản thi kia lại cho chúng tôi ở lại.
Nơi chúng tôi ở thực ra cũng không nhỏ lắm, tổng cộng có ba phòng cho năm người chúng tôi. Nhưng chúng tôi không vào phòng nghỉ mà ở tạm trong phòng khách.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi đã sốt ruột không chờ nổi nữa.
Đấu tiên, Côn Bố cẩn thận kiểm tra quanh căn nhà gỗ một lượt, lại thả thêm mấy con côn trùng mà tôi không biết tên ra, rồi mới chậm rãi giải thích từ đấu đến cuối!
Hoá ra họ đang ở trong lùm cây yên lành chờ chúng tôi quay trở lại, ai có ngờ lại xảy ra biến cố!
Nhắc mới nhớ, chuyện mà họ gặp phải cũng là do tôi và lão Yên gây ra. Ngày hôm qua sau khi tên cản thi kia bị tôi lấy mất chuông trấn hồn thì hấp tấp chạy về làng, lúc sau, không biết bởi vì không cam lòng hay vì nguyên nhân nào khác, sáng sớm hôm nay gã lại dẫn theo mấy người nữa quay trở lại khu rừng lùng bắt tôi và lão Yên.
Côn Bố vừa thấy không ổn, liền định dẫn cô Thu và Nha Tử trốn đến nơi khác, có vẻ như tên cản thi kia vô cùng yên tâm với cơ quan ở gần đó, cho nên gã đã trực tiếp bỏ qua bụi cây mà họ đang trốn, bọn họ thấy thế cũng yên tâm chờ đợi mà bỏ luôn ý định trốn chạy.
Ai ngờ đến buổi chiều, nhóm người đuổi thi này lại giận giữ quay trở về, khi đang chuẩn bị quay trở lại làng, không biết gã cản thi nọ nghĩ gì mà sai người lật từng tấc đất ở xung quanh cơ quan để kiểm tra.
Nhóm của Côn Bố thấy không thể trốn tránh nổi, đành phải ép mình tiến về phía trước, chỉ là không biết đám người kia đã sử dụng cách gì mà khiến nhóm của Côn Bố không thể sử dụng bất cứ một loại thủ thuật nào, cuối cùng cô Thu phải móc ra một thanh pháo để truyền tín hiệu.
“Không đúng, tôi trông anh không giống như đã gặp vấn đề gì?” Tôi nghi hoặc nhìn Côn Bố chằm chằm. Lúc đầu khi Côn Bố bị người dân lôi ra, tôi còn thấy sắc mặt của anh ta tái nhợt như tờ giấy, thế nhưng mới chỉ qua chốc lát, tôi lại phát hiện ra anh ta vô cùng bình thường, hơn nữa, dựa theo lời của Côn Bố, vậy những vết máu để lại là của ai?
Côn Bố cũng tỏ ra nghi hoặc mà nhìn về phía chúng tôi: “Các cậu nhìn thấy vết máu ư?”
Tôi và lão Yên cùng gật đầu, sắc mặt Côn Bố đột nhiên thay đổi, mở cửa đi ra bên ngoài quan sát, sau khi xác định xung quanh không có người nào, anh ta mới nghiêm túc nói: “Xem ra những người cản thi này cũng không dễ lừa như vậy, vết máu kia e là do họ tạo ra để khiến hai người lo lắng, từ đó bất cẩn tự chui đầu vào cái bẫy họ giăng sẵn.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo