Người dịch: PrimeK Tohabong
Duy nhất không đẹp chính là, tên Triệu Khế xui xẻo kia cũng sẽ lộ diện.
Cũng may Triệu Kỵ cũng không muốn gặp hắn, bình thường sẽ chỉ để cho hắn nói xong lời chúc, rồi đuổi hắn đi, đồ ăn cũng sẽ không chuẩn bị cho hắn một bộ.
Triệu Kỵ mệt mỏi nhéo mi tâm: “Mau trở về đi! nhớ kỹ tìm hiểu Nhân Thiên Tựu Địa cùng Chuyên Húc cổ lịch, chớ tưởng rằng ngưng tụ thành nhị phẩm linh thai là có thể xem thường anh hùng thiên hạ. Đối với cao thủ chân chính mà nói, Thai Thuế Cảnh chỉ là khởi bước, không được có chút lười biếng!”
Vâng! Nhi thần cáo lui!
Doanh Vô Kỵ cung kính hành lễ, liền cười rời khỏi vương cung.
Những ngày này hắn dường như mỗi ngày đều phải ở vương cung năm canh giờ trở lên, tham dự chính vụ chỉ là một bộ phận rất nhỏ, dù sao hiện tại đang ở vào thời kỳ bình tĩnh, tất cả mọi người đang cãi cọ, chính vụ căn bản không có khả năng cótính tiến triển thực chất.
Cho nên phần lớn thời gian, đều là Triệu Kỵ đang dạy hắn thần thông, hay là tìm hiểu cổ lịch.
Tuy rằng quá trình học tập có chút khó khăn.
Nhưng loại một thày một trò này, cảm giác thật đúng là không tệ.
Khó trách Triệu Ninh chiếu cố chính sự đồng thời tu vi còn khủng bố như vậy.
Ở phương diện làm cha làm thầy, Triệu Kỵ làm thật sự là ưu tú.
Hắn dốc lòng dạy dỗ, để Doanh Vô Kỵ trong lòng cảm kích không thôi.
Đúng là lương sư như từ mẫu
Chính là cả ngày suốt đêm, có chút chậm trễ cuộc hẹn của mình với Đường Đường.
Sáng sớm sương mù tiêu tán.
Xe ngựa dừng ở Phủ Phò mã.
Loại tập tính ngày ngủ đêm cày, rạng sáng trở về nhà này, thật sự làm cho Doanh Vô Kỵ có được cảm giác tại tiệm net năm đó.
Có gì đó trống trải.
Chỉ bất quá loại trống trải này, có thể bị mùi cơm nóng hôi hổi đánh tan.
Doanh Vô Kỵ nhìn về phía cửa.
Phát hiện Hoa Triều đang xách hộp thức ăn, đang ôn nhu nhìn hắn.
Vô Kỵ, mau tới đây!
Á!
Doanh Vô Kỵ cười tiến lên, đi theo Hoa Triều tới thiên sảnh dùng cơm.
Gần cuối năm, bên gánh hát làm ăn vẫn rất tốt.
Hoa Triều cũng bận đến chân không chạm đất.
Bình thường hoặc là bận rộn trong gánh hát, hoặc là về Thư cục Thượng Mặc nghỉ ngơi.
Nhưng sau khi biết giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của Doanh Vô Kỵ, mỗi sáng sớm đều mang theo cơm nước tới, sợ hắn quá mệt mỏi, đói bụng ngủ.
Hộp thức ăn mở ra.
Bên trong là cháo thịt nóng hổi cùng món ăn sáng.
Đang bốc hơi mờ mịt.
Doanh Vô Kỵ nhìn khuôn mặt dịu dàng động lòng người của nàng, trong lòng vừa hạnh phúc vừa rối rắm.
Hắn có thể nhìn ra được, hôm mình thành hôn thì Hoa Triều cũng khổ sở cỡ nào.
Nhưng từ khi từ nhà máy xà phòng trở về, Hoa Triều tới rất chăm chỉ, hành vi cử chỉ cũng hào phóng hơn nhiều.
Hình như là…..”. nữ chủ nhân nơi này?
Dù là gần đây mỗi ngày chỉ tới một lần, khiến cho Doanh Vô Kỵ loại cảm giác này có vung cũng không đi.
Hắn thậm chí có chút hoài nghi, Hoa Triều có phải thật sự nhập vai thê tử hay không.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Hoa Triều gần đây mỗi ngày chỉ tới một lần.
Nhìn hắn ăn xong sẽ lập tức rời đi.
Khiến hắn có chút không tự tin, cảm giác mình đều là ảo giác.
Hy vọng là ảo tưởng.
Nếu không sẽ phiền phức.
Cho đến hôm nay, hắn đều sẽ thỉnh thoảng mơ tưởng Hoa Triều cũng là vợ của mình.
Nhưng Hoa Triều là người hắn không muốn làm tổn thương nàng nhất
Vô Kỵ, ngươi phát ngốc cái gì? Mau ăn đi, sắp lạnh rồi!
Uh!
Doanh Vô Kỵ như tỉnh mộng, liền nhấp một ngụm cháo.
Chợt hỏi: “Hoa Triều tỷ, gần đây gánh hát làm ăn thế nào?Tỷ ngày nay bận rộn, muốn gặp tỷ ngày hai lần cũng khó!”
Hoa Triều khóe miệng giương lên, thần sắc có chút nhảy nhót: “Làm ăn rất tốt! mỗi một hồi đều đông nghịt khách, chờ qua năm mới liền đổi một chỗ diễn lớn hơn. Ngày hôm qua còn có mấy người nước khác tìm tới, còn nói muốn mở chi nhánh ở nước họ!”
Đối với kết quả này, Doanh Vô Kỵ cũng không kỳ quái.
Dù sao đối với hình thức giải trí hiện nay của thế giới này, lấy hí khúc ra quả thực là ăn khách hàng đầu.
Hắn cười cười: “Mở chi nhánh đương nhiên tốt, bất quá quyền chủ đạo chi nhánh nhất định phải nắm ở trong tay mình!”
Yên tâm!
Hoa Triều cười cười: “Hiện tại kịch bản dùng đều là tâm huyết của hai chúng ta, làm sao có thể dễ dàng giao cho người khác?Hiện tại bọn họ đều đang nghiêm túc suy nghĩ, thương nhân Tề quốc kia đã đồng ý, bất quá thêm vào một điều kiện, nói muốn số tiền lớn mời ta qua…”
Không được! Tuyệt đối không được!
Doanh Vô Kỵ trong lòng căng thẳng, phản xạ có điều kiện cắt đứt nói.
Hoa Triều giật mình một chút, chợt che miệng cười khẽ: “Đệ đây là sợ ta bị lừa sao?”
Doanh Vô Kỵ: “.....”.
Hoa Triều cười nói: “Yên tâm đi! Ta không nỡ…..”.
Nàng dừng một chút, bổ sung: “Giáng Thành!”
Hai người liếc mắt nhìn nhau.
Ánh mắt lại vội vàng tách nhau ra.
Mỗi người liếc sang một bên trầm mặc một hồi lâu.
Doanh Vô Kỵ nhấp một ngụm cháo, cười phá vỡ sự xấu hổ: “Đúng vậy! Giáng Thành thật tốt, Tề quốc bên kia không quen cuộc sống nơi đây, đệ cũng không yên tâm một mình tỷ ở bên kia. Huống hồ La tướng hiện tại cũng đang đương chức, ở lại Giáng Thành thật tốt!”
Ân…..”.
Hoa Triều lên tiếng, liền không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Doanh Vô Kỵ ăn cháo.
Chờ sau khi hắn uống xong, mới đứng dậy đem bát mau thu dọn.
Như thường lệ, nàng sẽ rời đi sau khi tạm biệt.
Nhưng sau khi xách hộp thức ăn lên, cô lại không lập tức di chuyển bước chân, mà hơi cúi đầu, môi hơi hé.
Doanh Vô Kỵ hỏi: “Hoa Triều tỷ, tỷ có lời gì muốn nói không?”
Hoa Triều có chút bối rối: “Đêm nay đệ còn có chính vụ bận rộn sao?
“Chắc là không có!”
Doanh Vô Kỵ nhếch miệng: “Bất quá bên vương thất ăn cơm tất niên, bệ hạ bảo đệ đến dự”
Nên đến!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo