Người dịch: PrimeK Tohabong
Ngụy Hoàn quay đầu, có chút không kiên nhẫn nói: “Bình Lăng Quân còn có việc?
Triệu Khế vội vàng nói: “Ta có một kế, có thể giúp hai nhà lưu lại dân chúng tại đất phong!
Hả?
Ngụy Hoàn và Hàn Giả đều hứng thú.
Một tháng sau Bia Mục Dã chưa chắc có thể nhất cử công thành, phòng ngừa bị Triệu thị hút máu, vẫn là quan trọng nhất.
Tuy rằng bọn họ có chút khinh thường Triệu Khế.
Nhưng nghe một chút cũng không sao.
Triệu Khế tươi cười có chút thần bí: “Hiện giờ Vùng đất mới đã cơ bản khánh thành, đơn giản chính là ai ra nhiều người một chút, ai ăn thịt nhiều một chút. Mặc kệ ai đến xem, Tôn thất Triệu thị đều hẳn là bên ăn thịt nhiều nhất.”
Trên thực tế, nếu như Triệu thị nguyện dốc sức mà làm, dân chúng tại Đất Triệu bổ sung đất mới cũng không phải đặc biệt khó khăn.
Nhưng trên thực tế, phụ vương ta thiết lập Vùng đất mới, chính là vì thiết lập quận huyện, đem hết thảy quyền lực thu về vương quyền.
Cho nên nhất định không muốn cho tôn thất quá nhiều thứ, bằng không cũng sẽ không đem Lệnh di dân trở thành lựa chọn đầu tiên, ngược lại chưa từng chủ động đề cập tới để Triệu thị bổ sung.
Hai nhà Ngụy Hàn cùng Tôn thất Triệu thị cũng không phải hoàn toàn xung đột, Hai nhà Ngụy Hàn không muốn nhả người, Triệu thị muốn phái nhiều người một chút, phương diện này lợi ích trên thực tế là nhất trí, hai vị cảm thấy có đúng không?”
Đúng, đương nhiên là đúng!
Bất quá nếu như tất cả đều dùng người Triệu thị bổ sung Vùng đất mới, cố thổ Triệu thị tất nhiên thiếu người, chỉ có thể để cho những tiểu gia tộc thần phục vương thất bổ sung tới.
Triệu Khế này, uống rượu độc giải khát rồi?
Đối với loại tình huống này, hai nhà Ngụy Hàn đương nhiên vui mừng.
Hàn Giả cười như không cười nói: “Đây là ý của Bình Lăng Quân, hay là ý của Trương Bình Hầu?
Triệu Khế cười nói: “Có thể tả hữu tôn thất quyết định, đương nhiên là Trương Bình Hầu! Vùng đất mới Đại Lê là Triệu thị giành được, tốt xấu gì đương nhiên cũng phải do Triệu thị tiếp nhận!
Ngụy Hoàn và Hàn Giả liếc nhau.
Xem ra, lão già Triệu Dĩnh kia nhận định Vùng đất mới so với cố thổ Triệu thị càng có tiềm lực.
Nếu như vậy, nhìn từ ngắn hạn chính là kết quả ba nhà Triệu Ngụy Hàn thắng ba lần, duy nhất thua thiệt chính là vương thất.
Ngụy Hoàn thần sắc hơi hòa hoãn: “Vậy Bình Lăng Quân có kế sách gì trợ giúp hai nhà Ngụy Hàn?
Triệu Khế cười nói: “Hôm nay chỗ giao giới giữa cố thổ Triệu thị và Vùng đất mới, đã có 30 nghìn hộ dân chúng bí mật xuất động, đợi sau khi Triệu Ninh mang binh trở về, 30 nghìn hộ dân chúng này sẽ lập tức dọn vào trong nơi trú ẩn mới xây, chỉ cần chiếm được chỗ ở tạm thời này, là có thể ngăn chặn con đường dân chúng Ngụy Hàn nhập trú”.
Sau này nơi trú ẩn, có bao nhiêu, Triệu thị sẽ chiếm bấy nhiêu, lấy Vùng đất mới, muốn hoàn toàn đưa vào canh tác, đại khái cần 300 nghìn hộ, chỉ cần chiếm được 300 nghìn hộ này, Vùng đất mới thuộc về liền an định.
Chẳng qua nhóm thứ nhất 30 nghìn hộ dân chúng không có ngựa, muốn toàn bộ dọn vào, ít nhất cũng phải đi mất năm ngày.
Động tĩnh của bọn họ lại có chút lớn, đã khiến cho vương thất cảnh giác.
Đại triều hội ngày mai, phụ vương ta tất nhiên sẽ gây áp lực cho Trương Bình Hầu.
Chúng ta cần hai nhà Ngụy Hàn, ngày mai đại triều hội cùng nhau tạo áp lực cho phụ vương, lý do chính là dân chúng Ngụy Hàn không nỡ rời quê cũ, hành động này của Trương Bình Hầu chính là đại kế hưng quốc vẹn toàn đôi bên.
Thật sự là vừa buồn ngủ, đã có người đến đưa gối đầu.
Lão thất phu Triệu Dĩnh này cũng không tệ, vì địa vị tôn thất, công khai làm trái với vương thất.
Cơ hội ngàn năm có một như thế, sao có thể không nắm bắt?
Ngụy Hoàn: “Được!”
Hàn Giả: “Được!”
Gật đầu đồng ý hợp tác, hai người liền không ở lại nữa, trực tiếp rời khỏi Túy Tiên lâu.
Tâm trạng lúc rời đi vẫn rất tốt.
Nhưng mỗi lần chia tay với Triệu Khế tâm tình cũng không tệ, dù sao con hàng này mỗi lần đưa ra ý tưởng, thoạt nhìn đều tương đối khả thi.
Vẫn là cảm giác có chút là lạ.
Sẽ không phải lần này Trương Bình Hầu cùng Hai nhà Ngụy Hàn nội ứng ngoại hợp đều không làm được trò trống gì chứ?
Lần này nhất định có thể thành công.
Triệu Khế đống bùn nhão này.
Rốt cục làm được một việc!
Nhìn bóng lưng hai người.
Triệu Khế thần sắc có chút tối tăm, nhìn lại ba tháng qua thường xuyên tiếp xúc với Ngụy Hoàn và Hàn Giả, hắn phát hiện thái độ của hai người này đối với mình càng ngày càng coi khinh.
Đúng!
Mình đã làm hỏng rất nhiều chuyện.
Nhưng những chuyện này thất bại, chẳng lẽ là lỗi của ta sao?
Loại địa vị này giảm xuống, để cho hắn cảm giác được rất bất an, bởi vì hắn muốn làm Triệu vương, một cái Triệu vương sao có thể một chút uy vọng đều không có?
Khổ khổ sở sở hòa giải rất nhiều thế lực như vậy, hắn khó có được nhất chính là sự ủng hộ của tôn thất.
Nhưng lần này, rốt cục sắp thành.
Trương Bình Hầu lần trước bị Triệu Kỵ áp chế nhuệ khí, mặc dù không tự mình lĩnh phạt, nhưng hai đứa con trai lại bị treo trên tường thành một ngày, hoàn toàn chính là giẫm lên mặt mũi của Trương Bình Hầu.
Lần này.
Hành động của Trương Bình Hầu, tất nhiên sẽ làm Triệu Kỵ giận tím mặt, nhất định phải cần người hỗ trợ.
Ngụy Hàn ngoại lực tạo áp lực còn lâu mới đủ.
Cho nên Triệu Dĩnh mới nguyện ý xuất ra đại lợi ích, để cho mình đi chia sẻ lửa giận của Triệu Kỵ.
Lần này chỉ cần có thể vượt qua, mình khẳng định sẽ phát đạt.
Triệu Khế nhìn sắc trời.
Gần trưa rồi.
Khoảng cách ăn cơm tất niên.
Còn bốn canh giờ nữa.
……
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo