Người dịch: PrimeK Tohabong

Nếu như không có đột phá mang tính kỹ thuật, thật muốn đưa vào sử dụng quy mô lớn trên chiến trường, ít nhất cũng phải 10 năm.

Nhưng loại đồ chơi này, nếu đã xuất hiện, tất nhiên sẽ trở thành xu thế lớn trong tương lai.

Doanh Vô Kỵ cũng không biết, sinh thời có thể hay không nhìn thấy Nhân tộc và Yêu tộc giao chiến với nhau hay không

Nhưng lỡ có ngày đó thì sao?

Thế thì nhất định phải có đủ hỏa lục.

Doanh Vô Kỵ xoa xoa cằm: “Trước không cần lo lắng áo giáp, lấy hỏa súng xuống, bỏ tính cơ động sang một bên, chủ yếu tăng lên uy lực, trước tiên làm ra một vũ khí sắc bén thủ thành rồi nói sau”.

Ngô Đan có chút đau đầu: “Đệ cũng nghĩ như vậy, bất quá huynh cũng đừng quá lạc quan, vật liệu cường độ cùng trận pháp cường độ không tăng lên được, uy lực tăng lên cũng rất có hạn. Dùng để thủ thành hẳn là không thành vấn đề, nhưng hiệu quả thì…”

Doanh Vô Kỵ cười cười: “Công nghệ luyện sắt ta không giúp được gì, nhưng vấn đề trận pháp ta thật đúng là có thể xuất lực, dựa vào trận pháp tăng cường cường độ vật liệu cũng không hẳn không thể. Ổn định rồi, huynh đệ chúng ta sẽ lập đại công!”

Cái này…..”.

Ngô Đan lại có vẻ có chút khó xử.

Doanh Vô Kỵ không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”

Ngô Đan hít sâu một hơi: “Huynh nói có thể xuất lực trên trận pháp, có phải là chỉ Lê Vương bệ hạ hay không?”

Doanh Vô Kỵ gật đầu: “Đúng vậy!”

Vẻ mặt Ngô Đan trở nên có chút lo âu, đi tới đi lui hồi lâu, mới lấy hết dũng khí nói: “Ô Kê ca, huynh đệ chúng ta nhiều năm như vậy, đệ sẽ không giấu diếm huynh!

Thịnh hội lần trước, kỳ thật sứ thần Ngô quốc chúng ta phái tới, đã tiếp xúc với đệ rất nhiều lần.

Bọn họ kể cho đệ nghe rất nhiều về hiện trạng của Ngô quốc, tổ tiên Ngô quốc thời Ngô Việt tranh bá rất mạnh, nhưng kỳ thật chẳng qua chỉ là hai nước Lê Sở tự hát tự khen hay mà thôi. Từ sau khi suy sụp, liền không còn chống đỡ nổi nữa.

Đệ nghe bọn họ nói, hi vọng duy nhất Ngô quốc xoay người, chính là cái liên minh họ Cơ chó má kia, muốn cho đệ nhờ Công hội Mặc giả, trợ giúp Liên minh họ Cơ một tay.

Nói ra không sợ huynh chê cười, đệ so ra kém huynh, đệ không cưới được công chúa Lê quốc, Ngô quốc hiện tại cũng không có giá trị để Lê quốc liên hôn.

Đệ cũng là lớn lên ở Lê quốc, nhưng đệ làm không được rộng rãi giống huynh cũng không chịu nhiều ủy khuất từ mẫu quốc giống huynh

Ở Ngô quốc, còn có mẫu tộc che chở cho đệ, trên người đệ vẫn chảy dòng là máu vương thất Ngô quốc.

Cho nên, đệ không có cách giống như huynh coi Lê Quốc trở thành nhà của mình.

Lại nói tiếp cũng buồn cười!

Lúc những sứ thần kia nhắc tới đệ động tâm.

Nếu không phải trong lòng có bức bách, biết lấy địa vị của mình, căn bản không ảnh hưởng được quyết sách của Công hội Mặc giả, nói không chừng đệ thật sự có khả năng chịu không nổi cám dỗ bội tín lừa huynh một phen.

Đệ biết, chỉ cần tận tâm tận lực vì Lê quốc nghiên cứu hỏa súng, nhất định có thể trở thành công thần của Lê quốc.

Nhưng Lê quốc đã đủ mạnh rồi, mạnh hơn nữa, ta thật không biết Ngô quốc nên sống sót như thế nào.

Công lao này, đệ không muốn lập.

Thậm chí nếu có thể, tôi muốn làm công cho Ngô Quốc.

Đương nhiên, không có khả năng này.

Hơn nữa hỏa dược là đồ của huynh, đệ cũng không có khả năng vô liêm sỉ cho rằng dựa vào chính mình có thể nghĩ ra loại vật này.

Nhưng thứ lỗi cho đệ không thể tiếp tục đi theo suy nghĩ của huynh.

Áo giáp này tuy rằng coi như là tâm huyết của đệ, nhưng nếu như không có hỏa dược, nó sẽ chỉ là một vật trang trí.

Nếu như huynh muốn thì lấy đi, về sau nói không chừng thật có thể ở trong tay huynh phát sáng

Nhưng đừng bao giờ dính líu đến đệ

Giúp Lê quốc kiến thiết vùng đất mới, đệ còn có thể dùng ‘Hành động này mang lại lợi ích cho dân đen thiên hạ thuyết phục chính mình, nhưng đệ thật không có biện pháp thuyết phục chính mình vì Lê quốc lập loại công này. Đệ không muốn trà trộn vào liên minh họ Cơ đối địch với huynh, nhưng cũng không muốn trở thành tội nhân của Ngô quốc.

Ô Kê ca có thể hiểu cho đệ không?

Lúc hắn nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt có chút xấu hổ, thậm chí có chút không dám đối diện với Doanh Vô Kỵ.

Bởi vì hắn cảm thấy, giữa huynh đệ đàm luận những thứ này, thật sự có chút làm sứt mẻ tình cảm huynh đệ.

Doanh Vô Kỵ lại cười đấm bả vai hắn một cái: “Mỗi người một chí, huynh đệ chúng ta lâu như vậy, ta làm sao có thể ép đệ làm chuyện không muốn làm? Hỏa dược là của ta, đó chính là của ta. Nhưng áo giáp này là của đệ ta cũng không có mặt mũi cướp đi.

Ngô Đan có chút kinh ngạc: “Thật sao?”

Bất quá Đan à, ta vẫn có mấy câu muốn nói với đệ, không phải muốn thuyết phục đệ cái gì, nhưng vẫn hy vọng đệ có thể ngẫm lại.”

Hiện tại khắp nơi đều đang nói, đại tranh chi thế sắp tới, mọi người cũng đều tin, bằng không Ngô quốc của đệ cũng sẽ không gia nhập liên minh họ Cơ.

Nhưng đệ ngẫm lại xem, liên minh họ Cơ thật có thể trở thành người thắng cuối cùng?

Mặc dù có thể thắng, Yến Viêm Ngô Ngụy Hàn chia thịt, Ngô quốc của đệ có thể chia bao nhiêu?

Hoặc là nói, Ngô quốc có thể chống đỡ đến lúc chia được miếng thịt hay không?

Ta biết nói như vậy có chút đau lòng, nhưng đệ cũng có thể nhìn ra, cái gọi là liên minh họ Cơ không có một người thiện lương, ta thật không cảm thấy Ngô Quốc có tư cách nói điều kiện với bọn họ.

Uh!

0.49019 sec| 2408.148 kb