Người dịch: PrimeK Tohabong
Ít nhất trước khi công bố lệnh di dân mới, có thể thả lỏng một chút.
Hàn Giả hủy bỏ truyền tấn phù, cũng hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt của hắn rất nhanh liền chuyển dời đến trên người một vị lão già.
Hắn đang nhìn lão già, lão già cũng đang nhìn hắn.
Ánh mắt hắn có chút rối rắm.
Ánh mắt lão giả hơi né tránh.
Cuối cùng.
Hắn hít sâu một hơi: “Nhạc phụ đại nhân, gần đây bệ hạ triệu kiến Nhạc phụ hình như càng ngày càng nhiều!”
Người già kia không phải ai khác.
Chính là nhạc phụ của hắn, phụ thân của Trịnh Uyên, đồng thời cũng là đại trưởng lão Trịnh gia: Trịnh Liêm.
Trịnh Liêm đã sớm biết Hàn Giả muốn hỏi vấn đề này, nhưng chính tai nghe thấy hắn hỏi, thần sắc vẫn có chút mất tự nhiên.
Nhất là hiện tại tất cả người Hàn gia trong đại sảnh nghị sự ánh mắt đều rơi vào trên người ông ta.
Ông ta càng là như ngồi trên đống lửa, như mang gai lưng, như nghẹn ở cổ họng.
Điều này khác gì một cuộc thẩm vấn công khai?
Than nhẹ một hơi, làm như thật mà không phải nói một câu: “Bệ hạ có thể là quá nhớ chuyện cũ!
Ông ta đích xác là quen biết lâu năm với Triệu Kỵ.
Lúc ấy Trịnh gia vẫn là Trịnh quốc.
Ông ta còn làm con tin Trịnh quốc ở Lê quốc, từng có duyên gặp mặt Triệu Kỵ còn là một đứa bé.
Lúc này chỉ có thể dựa vào cái cớ này
Lần này Hàn gia bọn họ nghị sự, cố ý kéo Trịnh Liêm qua, chính là bởi vì thời gian gần đây Trịnh Liêm và Triệu Kỵ đi lại quá thường xuyên.
Làm sao có thể là một câu nói như vậy có thể dễ dàng cho qua được?
Hả?
Hàn Giả lông mày hơi nhướng lên: “Tiểu tế có thể hỏi một chút, nhạc phụ đại nhân cùng bệ hạ ba ngày gặp mặt hai lần, trong lúc đó đều hàn huyên những gì a?”
Trịnh Liêm có chút đau đầu: “Thi từ ca phú, kỳ nghệ lịch pháp…..”.
Hàn Giả ngay sau đó hỏi: “Trừ lần đó ra, không có gì khác?”
Không có!
Trịnh Liêm trả lời vô cùng chắc chắn.
Bởi vì đó là sự thật.
Triệu Kỵ mỗi lần triệu kiến hắn, đều là hạ kỳ phẩm tửu, căn bản không nói bất cứ chính sự gì.
Nhưng hết lần này tới lần khác là loại trả lời thực sự cầu thị này.
Làm cho Hàn Giả càng thêm nghi ngờ: “Nhạc phụ đại nhân! Bệ hạ chưa từng nói chuyện chính sự với nhạc phụ? Tỷ như…..”. để Trịnh gia hỗ trợ dẫn độ bách tính vào vùng đất mới?
Trịnh Liêm biết đây mới là mục đích của bọn họ, vội xua tay nói: “Không có, không có! Tuyệt đối không có!”
Một lần cũng không có?
Đúng!
Trịnh Liêm thật sự có chút nóng nảy: “Con rể tốt của ta, hiện tại Hàn Trịnh đã sớm trở thành một nhà, Trịnh gia làm sao có thể làm ra hành động đâm sau lưng Hàn gia?” nếu như con không đón ta đến Giáng Thành vì chuyện di dân đến vùng đất mới, ta còn đang hưởng phúc tại đất Trịnh làm gì có chuyện suốt ngày được bệ hạ cho cầu kiến. Đây chính là thủ thuật che mắt, còn ngàn vạn lần không nên tin lời xúi giục của bệ hạ!
Ha ha ha!
Hàn Giả cười ha ha: “Sao có thể chứ? Tiểu tế ngẫm lại cũng đúng, hành động này của bệ hạ, nhất định là vì châm ngòi ly gián. Cha con chúng ta tình thâm, làm sao có thể bởi vậy mà tổn thương tình cảm?”
“Bệ hạ triệu kiến, một lão già như ta cũng không dám kháng mệnh!”
Hàn Giả cười nói: “Tiểu tế chính là hỏi như vậy, nhạc phụ đại nhân ngàn vạn lần không nên trách móc! con đã sai người chuẩn bị trà sâm thượng hảo, nhạc phụ đại nhân hưởng dụng, chớ vì chuyện này tổn thương thần!”
Trịnh Liêm an ủi: “Con có lòng rồi!
Nên thế!
Hàn Giả cười híp mắt nói: “Chỉ cần Hàn Trịnh một lòng vĩnh viễn không ruồng bỏ, cho dù nhạc phụ đại nhân muốn ăn bàn đào trên trời, tiểu tế cũng hái xuống cho nhạc phụ ăn! Hôm nay sớm như vậy mời nhạc phụ tới, nhạc phụ vất vả rồi, con cho người đưa nhạc phụ xuống nghỉ ngơi.
Ai ai ai!
Trịnh Liêm cảm thấy thoải mái không ít, dưới sự dẫn dắt của hậu bối Hàn gia, rời khỏi đại sảnh nghị sự.
Sau khi ông ta rời đi, không khí trong đại sảnh lại không có chút thư giãn.
Cho dù thật sự là châm ngòi ly gián, Triệu Kỵ cũng không cần phải triệu kiến chăm chỉ như vậy!
Hơn nữa…..”.
Triệu Kỵ làm sao có thể không có ý niệm không động đến Trịnh gia ý?
Nhưng trong miệng Trịnh Liêm, Triệu Kỵ một lần cũng không đề cập với ông ta chuyện dẫn dân chúng qua vùng đất mới.
Hàn Giả cho dù từ tình cảnh bản thân, hay là tình cảm gia đình, đều muốn tin tưởng cha vợ mình, nhưng sự thật này có chút kỳ quặc, kỳ quặc đến có chút làm cho người ta hốt hoảng.
Nhưng cũng không loại trừ khả năng Triệu Kỵ sử dụng thủ thuật che mắt để chơi lớn.
Hiện tại không có chứng cớ, không tiện kết luận.
Hắn lắc đầu, liền giải tán mọi người trong đại sảnh nghị sự.
Đại ca!
Hàn Du lại kéo Hàn Giả lại, thấp giọng nói: “Người của ta sao chép được cái này trong thư phòng của Trịnh lão gia tử!
Nói xong, liền đem một tờ giấy đưa tới.
Từ khi Trịnh Liêm thường xuyên vào cung, nội bộ Hàn gia liền cảnh giác.
Hàn Giả là con rể của Trịnh Liêm, đương nhiên không thể để cho người của hắn đi giám thị, bằng không rất có thể bởi vì địa vị hoặc là tình cảm mà đưa ra phán đoán không lý trí.
Cho dù hắn là gia chủ cũng không được.
Cho nên người sắp xếp bên cạnh Trịnh Liêm, vẫn luôn là thủ hạ của Hàn Du.
Không nghĩ tới, thật đúng là sao chép một ít đồ vật có giá trị.
Hàn Giả nhận lấy tờ giấy, nhất thời có chút nghi hoặc: “Lịch pháp? Làm sao vậy?
Lịch pháp cũng là một môn học vấn.
Không khéo, Trịnh Liêm vô cùng nhiệt tình với môn học này.
Cho nên ông ta vừa rồi nhắc tới chuyện tán gẫu lịch pháp với Triệu Kỵ tất cả mọi người đều không thấy kỳ quái.
Hàn Du lại mỉm cười: “Đệ đã mời chư vị trưởng lão xem qua, lịch pháp này rất huyền ảo, không giống lịch pháp bình thường”.
Đó là…..”.
Chuyên Húc cổ lịch!
“……”
Trong lòng Hàn Giả run lên.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo