Người dịch: PrimeK Tohabong
Ông ta vuốt chòm râu hoa râm cười nói: “Lúc ta còn trẻ, cũng từng ở Giáng Thành vài năm, không nghĩ tới cách lâu như vậy, tự nhiên cũng không có gì không quen. Có thể trở về ở với nữ nhi, cháu ngoại, so với ở Đất Trịnh còn thoải mái hơn nhiều.
Nói xong, tươi cười hiền lành nhìn Trịnh Uyên và Hàn Quyện.
Ông ta có một trai một gái, đối với nữ nhi Trịnh Uyên này vô cùng sủng ái.
Đối với đứa cháu ngoại Hàn Quyện này, tâm tình lại càng phức tạp.
Đạo sĩ đưa Hàn Quyện chữa thương kia, là ông ta nhờ quan hệ mời tới.
Ông ta luôn tin vào Nhân quả báo ứng.
Chỉ là không nghĩ tới, con rể làm ác, sẽ báo ứng đổ lên đầu chính cháu ngoại của mình
Khi Hàn Quyện bị mang đi chữa thương, ông ta từng giận Hàn Giả một thời gian rất dài, nhưng ngại quan hệ hai nhà Hàn Trịnh, trong lòng tức giận thật khó phát tiết.
Bất quá cũng may.
Cháu ngoại bình an trở về.
Ít nhất một gia đình có thể ở bên nhau.
Trịnh Liêm cười híp mắt nhìn Hàn Quyện: “Quyện nhi, vết thương trên người thế nào rồi?”
Hàn Quyện ho hai tiếng, cười chắp tay: ” Tĩnh dưỡng thêm một năm nữa sẽ ổn!”
Ừm ừm!
Trịnh Liêm cười nói: “Dưỡng thương cũng đừng kéo dài, mau đột phá đi! không cần phải theo đuổi linh thai cao cấp hơn, tam phẩm Linh thai đã tính là thiên tài rồi!”
Hàn Quyện từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười.
Đối với ông ngoại vô dục vô cầu này, hắn vẫn có chút thưởng thức.
Truyền thuyết kể rằng thư phòng của ông ngoại, treo một câu Đạo Đức Kinh: Phu duy bất tranh, cố thiên hạ mạc dữ tranh (Chỉ có thái độ xử sự không tranh giành, thiên hạ mới có thể không ai có thể chống lại)
Trên thực tế, phong cách hành sự mấy đời gần đây của Trịnh gia đều là như thế.
Bằng không cũng không có khả năng yên ổn từ Trịnh quốc biến thành Trịnh gia Lê quốc.
Hàn Giả lại xoay đề tài lại: “Đúng rồi nhạc phụ đại nhân, dân chúng Đất Trịnh thế nào, có nghe lệnh di dân dời đi hay không?
“Yên tâm đi, không có, bọn họ rất yên tĩnh!”
“Vậy là tốt rồi! Đúng rồi, bệ hạ có nói chuyện này với nhạc phụ hay không?”
“Không có !”
Như vậy…..”.
“Hàn Giả như có điều suy nghĩ, chính sách của đất Trịnh, vẫn duy trì nhất trí cao độ với đất Hàn”.
Cho nên nói, tình huống tiếp cận của đất Hàn, tuyệt không kỳ quái.
Xem ra tình thế rất tốt.
Hàn Ngụy Trịnh tam địa, hẳn là có thể qua năm mới.
“Chỉ là…..”. Triệu Kỵ vì sao khoan dung như vậy? Bởi vì chuyện Lệnh di dân, đối với hai nhà Hàn Ngụy từng bước ép sát, mà không đề cập chuyện này vói Trịnh Liêm này.
Thật sự làm cho người ta rất khó hiểu !
Đúng lúc đó.
Ngoài cửa truyền đến âm thanh quản gia: “Lão gia! Bình Lăng Quân cầu kiến!
Triệu Khế sao lại tới nữa?
Vừa nghe đến Triệu Khế, Hàn Giả liền cảm giác chướng não.
Đống bùn nhão này không đỡ nổi đầu, mỗi lần tìm tới cửa đều không có chuyện tốt.
Hết lần này tới lần khác, lúc người này mưu đồ đại sự, luôn có thể đưa ra thứ khiến người ta cảm thấy mới mẻ.
Ngoại trừ kết quả không tốt.
Chỗ nào cũng được!
Mỗi lần đều tràn đầy hy vọng mà đến, thất vọng mà về.
Hàn Giả cũng không muốn tâm tình tốt vì thế cục trước mắt bị Triệu Khế này hủy diệt.
Hắn khoát tay áo: “Bảo hắn cút đi!”
Bình Lăng Quân nói, lần này muốn gặp ngươi không phải hắn, mà là dì họ của hắn!”
Dì họ?
Nam Cung Yến?
Hàn Giả khẽ nhíu mày, Nam Cung Yến rất thần bí, hắn cũng không hiểu rõ lắm.
Nhưng Nam Cung Yến từ khi tới Giáng Thành, vẫn luôn bị Tào công công giám thị, làm sao liên lạc được với Triệu Khế?
Nữ tử này, chỉ sợ không đơn giản.
Lần này tới Giáng Thành, rất có thể mang theo nhiệm vụ Nam Cung Lăng phái xuống.
Nam Cung Lăng có thể cho nàng nhiệm vụ gì?
Dựa vào cái gì cho rằng Hàn gia chúng ta sẽ lại hợp tác với bọn họ?
Hàn Giả nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại Chu vương thất duy nhất có thể hấp dẫn Hàn gia, cũng chỉ có liên minh họ Cơ và Bia Mục Dã.
Chẳng lẽ…..”.
Nam Cung Yến mang đến, là bí mật có liên quan đến Bia Mục Dã?
Hàn Giả cắn răng: “Nhạc phụ đại nhân! Xin lỗi một chút!”
..................
Trong lòng lão thầm mắng.
Mẹ kiếp!
Sao ta lại không quản được cái miệng này chứ?
Sao lại phá giới đi gặp cái thứ xui xẻo này? Sáng sớm sau khi sương mù tan đi, Giáng Thành rất nhanh liền náo nhiệt.
Mỗi nơi đông người, luôn luôn có một hai nhà biểu diễn xiếc thú, đường phố lớn nhỏ đều rất náo nhiệt.
Khắp nơi đều tràn ngập mùi vị năm mới.
Ngược lại tửu lâu lúc bình thường, nhân gia phú quý thường xuyên hội tụ lại quạnh quẽ một ít, dù sao đêm ba mươi, coi như xã giao nhiều hơn nữa, hôm nay cũng có thể ở nhà cùng người nhà.
Túy Tiên Lâu.
Có lò sưởi hun khói, căn phòng cũng không tính là quá lạnh.
Chỉ là không khí có chút yên lặng.
Cách lò sưởi, Ngụy Hoàn và Hàn Giả liếc nhau, đều thấy được sự ghét bỏ và bất đắc dĩ trong mắt đối phương, còn có một câu “Thì ra anh cũng bị lừa rồi”.
Cảnh tượng này quá quen thuộc.
Người cũng quá quen thuộc.
Hai nhà Ngụy Hàn tuy rằng gần đây vẫn đứng ở chiến tuyến thống nhất, nhưng hai nhà kết thù thật không phải sâu bình thường, đối mặt với Triệu thị chung sức hợp tác là điều nên làm.
Nhưng lén gặp mặt, hai người thật đúng là có chút không vui.
Chắc chắn rồi.
Điều chỉnh tốt tâm tình, giả khách sáo một chút vẫn không có vấn đề.
Nhưng đối với cảnh tượng hiện tại, bọn họ thật sự đã để lại bóng ma.
Túy Tiên Lâu.
Ngụy gia.
Hàn gia.
Bình Lăng Quân.
Cùng mưu đại sự.
Yếu tố cơ bản đầy đủ hết, còn thiếu một Bình Lăng Quân.
Luôn cảm giác không phải là chuyện tốt.
Nhưng hết lần này tới lần khác không thể không đến.
Dù sao, cho dù tình thế hiện tại lý tưởng hơn nữa, so với tưởng tượng lúc trước cũng khác xa.
Nếu có thể đột phá trên bia Mục Dã, áp lực của Ngụy Hàn nhất định có thể giảm bớt không ít.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo