Người dịch: PrimeK Tohabong
Nữ Mặc giả cũng không quen hắn, một cước liền đạp vào mông Ngô Đan: “Ta nói công tử Đan, ngươi ra ngoài kia cho ta, bí quá thì đi Lầu Xanh được không? Chỗ ta không có cửa cho ngươi chấm mút đâu”
Ngô Đan ảo não gãi đầu: “Ta đây không phải chấm mút, ta nghiêm túc thật lòng với muội đấy”!
Ồ? Sao ta lại không biết?”
Bởi vì ta đây là yêu thầm!
“Ngươi xác định là yêu thầm chứ không phải là thầm ám toán ta?”
Con mẹ nó ta…..”.
Ngô Đan có chút buồn bực, vịn lò sưởi thở hổn hển.
Bên ngoài xưởng rèn.
Doanh Vô Kỵ tạt vào chỗ Địch Vân: “Lão ca ơi, sao thằng đệ Ngô Đan ở chỗ này thảm thế, dù sao hắn cũng là một công tử, lại còn hiểu kỹ thuật,
Thế mà bất kỳ một Mặc giả nào cũng có thể coi thường thằng đệ của ta??”
Địch Vân không còn gì để nói: “Nếu hắn không có thân phận, không hiểu kỹ thuật, thì còn chả được ở đây, tên tiểu tử Ngô Đan này không xấu nhưng phẩm hạnh của hắn ở Công hội Mặc giả chúng ta, quả thực chính là tai nạn.
Doanh Vô Kỵ: “.....”.
Mặc dù sự thật có chút đả thương người, nhưng quả thật là như thế.
Đám Mặc giả này đều rất giữ gìn trong hành vi và lời nói.
Đừng nói về Ngô Đan nữa.
Ngay cả Ô Kê ca của hắn, đặt ở đây cũng là thằng đệ trong đám đệ, ít nhất cũng trái với hai đại thiết luật “Tiết dụng” “Phi Nhạc”.
Ngô Đan bị ghét bỏ cũng là chuyện đương nhiên.
Địch Vân cười hề hề bổ sung: “Bất quá các nàng cũng không phải thật ghét bỏ Ngô Đan, tiểu tử này nếu là đối tượng đứng đắn, vẫn có không ít nữ tử vui vẻ. Đáng tiếc lần hắn dây dưa với nữ tử Lý gia.
Mặc giả tinh thần khiết, nữ tử nào vui vẻ ở cùng một chỗ với hắn chứ!
Được rồi!
Doanh Vô Kỵ nhếch miệng, liền không hề rối rắm vấn đề này, hướng Ngô Đan vẫy vẫy tay: “Đan! Đan! Lại đây!
Ngô Đan vừa thấy là Doanh Vô Kỵ, vội vàng như vớ được cọng rơm thoát khỏi tình huống xấu hổ, một đường chạy chậm nhảy ra khỏi lều thợ rèn: “Ô Kê ca tới, khát không? Đệ rót nước cho huynh!”
Đích thân Doanh Vô Kỵ đến khiến hắn cực kỳ hài lòng.
Dù sao Doanh Vô Kỵ cũng là đại quý nhân của Công hội Mặc giả, địa vị trong lòng Mặc giả tương đối cao.
Nhất là sau khi thiết kế ra “cái bừa”, hiệu suất canh tác siêu cao làm chấn kinh một Đám Mặc giả giả, từ đó về sau càng được Mặc giả tôn sùng là đại lão.
Không cần! Sao có thể đệ vất vả rót nước?
Doanh Vô Kỵ ôm qua cổ hắn, liền đi đến một nơi ít người .
Đợi đến bốn phía không người, hắn mới hạ giọng hỏi: “Đan a! ta giao cho ngươi nghiệp vụ cải tiến pháo hoa, ngươi làm thế nào rồi?”
Pháo hoa chắc chắn là một miếng bánh!
Ngô Đan tự tin vỗ vỗ ngực, rồi lại nhíu mày đen sì: “Nhưng hỏa dược này của huynh, thật sự rất mạnh, đặt lên pháo hoa có phải quá lãng phí hay không?
Chết tiệt!
Đương nhiên là lãng phí.
Chỉ là thứ vũ khí hỏa dược này, thương tổn đối với cao thủ là có hạn, hơn nữa tiến độ khai quật khoáng sản tương đối lạc hậu, cộng thêm hắn đối với vũ khí hỏa dược không phải đặc biệt hiểu rõ.
Bất kể là chu kỳ bắt đầu hay là hiệu quả thực chiến, đều là vấn đề không nhỏ.
Ngược lại là cuối năm sắp tới, không bằng đi tán gái trước.
Doanh Vô Kỵ cười cười: “Cũng không vội, trước tiên làm pháo hoa, trước tết năm sau kiếm một khoản lớn đã!”
Ô Kê ca!
Ngô Đan vỗ vỗ bả vai Doanh Vô Kỵ: “Đoạn thời gian trước mẹ nó huynh mỗi ngày khuyên đệ, nói cái gì trong lòng không có nữ nhân, kết quả vừa thành thân, như thế nào đều sa đọa?”
Doanh Vô Kỵ bĩu môi: “Sa đọa gì chứ. Đan à, ngươi sẽ không cảm thấy hỏa dược đưa vào sử dụng rất đơn giản sao?”
“Rất khó sao?”
Ngô Đan có chút đắc ý: “Có muốn xem một chút hỏa dược Cao Đạt của đệ không?”
Doanh Vô Kỵ: “!!!”
Tiên vũ Cao đạt thật sự có chút xa vời
Dù sao nguyên thạch thứ này thuần xa xỉ phẩm, chỉ ở linh khí tuyền nhãn mới có chút ít
Nhưng hỏa dược Cao Đạt…..”.
Doanh Vô Kỵ cho dù lực tiếp thu mạnh hơn nữa, nghe được Ngô Đan nói ra những lời này, cũng nhịn không được sửng sốt trong chốc lát.
Hắn hạ giọng hỏi: “Đệ thật sự làm ra à?”
Làm ra rồi!
Ngô Đan cũng có chút hưng phấn: “Bất quá hiệu quả không ổn định lắm!
Doanh Vô Kỵ hít sâu một hơi: “Đi! Tìm một chỗ khoe khoang cho ta một chút.
Đi thôi!
Ngô Đan gật gật đầu, liền quay về phòng mình lấy ra một cái rương sắt lớn, trực tiếp lên xe ngựa của Doanh Vô Kỵ.
Xe ngựa nhanh chóng rời khỏi Công hội Mặc giả, lao thẳng về phía Phủ Phò mã.
Vào phủ, hai người liền đi thẳng đến phòng luyện công.
Phủ Phò mã là từ trước kia phủ Bá tước sửa thành, năm đó Bá tước kia là một cái Cường giả Binh Nhân cảnh, tu luyện động tĩnh tương đối lớn, cho nên làm một cái phòng luyện công.
Thử nghiệm một loại hỏa dược Cao Đạt, thừa sức.
Vừa đến gần phòng luyện công, Ngô Đan liền khẩn cấp mặc vào bộ áo giáp kia.
Trước mắt bộ này chỉ có thể tính là áo giáp, khoảng cách tới Cao Đạt còn kém khá xa.
Nhưng vũ khí trang bị trên người, thật sự có chút dọa người.
Nếu Doanh Vô Kỵ đoán không sai, ống kim loại cố định trên cánh tay Ngô Đan, hẳn là… ống pháo!
Trâu bò không?
Ngô Đan đắc ý nhe răng, lăn lộn với Doanh Vô Kỵ lâu như vậy, hắn đã sớm hiểu được, từ “trâu bò” này là lời khen ngợi đối với đẳng cấp cao nhất của cường giả.
Doanh Vô Kỵ xác định cửa phòng luyện công phong nghiêm, mới chỉ chỉ bia người đồng đối diện: “Bớt nói nhảm!”
Được rồi!
Ngô Đan cũng không để lại dấu vết, trực tiếp thúc giục chân khí.
Nhất thời, đường vân trên áo giáp sáng ngời.
Một đạo hào quang chói mắt vang lên, sau đó là một trận tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Oanh!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo