Người dịch: PrimeK Tohabong
Chuyên Húc cổ lịch,do tâm huyết Đế Chuyên Húc ngưng tụ, tự nhiên là tồn tại cực kỳ cao quý trong lịch pháp.
Nếu là đem Chuyên Húc cổ lịch nghiên cứu thấu đáo, không chỉ có thể nắm giữ Âm Dương Thiên Thời, thậm chí có thể hô phong hoán vũ.
Thâm ảo đến tận đây, cũng khó trách Sở quốc nguyện vì nó trả giá lớn như vậy.
Nhưng mà…..”.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì nhạc phụ mình có thể có được Chuyên Húc cổ lịch?
Chỉ bằng nhiệt tình của ông ta đối với lịch pháp, có thể khiến Triệu Kỵ chắp tay tặng Chuyên Húc cổ lịch?
Thủ thuật che mắt của Triệu Kỵ?
Nhưng cái giá phải trả cho thủ thuật che mắt này cũng quá lớn đi?
Một lần dẫn độ dân chúng cũng không đề cập tới!
Triệu kiến trước sau mấy chục lần, lại không đàm luận chính sự!
Đến cuối cùng, còn trở tay nghiên cứu thảo luận Chuyên Húc cổ lịch?
Điều này ai có thể tin tưởng a?
Hàn Du ý vị thâm trường nói: “Đại ca! Đệ biết huynh nguyện ý tin tưởng nhạc phụ của mình, nhưng Trịnh gia không thể không đề phòng! Trịnh gia biểu hiện quá ngoan, ngoan đến mức làm cho người ta sợ hãi. Nhạc phụ của huynh tuy rằng đã không phải gia chủ, nhưng chỉ cần ông ta có ý tưởng, liền có thể ảnh hưởng đến quyết sách của Trịnh gia như cũ!”
Ý tứ Chư vị trưởng lão, hết thảy lấy gia tộc lợi ích làm trọng, chớ nên vì thanh danh của mình!
Huynh là gia chủ Hàn gia, huynh sai đâu thì chúng ta đánh đó
Nhưng cũng hy vọng huynh…..”.
Được rồi!
Hàn Giả khẽ nhíu mày: “Ngươi đang dạy ta làm một gia chủ tốt sao?”
Hàn Du nghẹn một cái: “Không, đệ đây là…..”.
Hàn Giả cười lạnh một tiếng: “Chuyển cáo chư vị trưởng lão, ta Hàn Giả đã vô số lần chứng minh, ta mới là người dẫn dắt Hàn gia đi theo hướng phồn vinh, không cần bất luận kẻ nào chỉ điểm. Không nói Trịnh gia bây giờ còn không có động tác, coi như thật có động tác, ta cũng có thể xử lý bằng cách hoàn mỹ nhất.”
Trong tộc một số trưởng lão lòng dạ hẹp hòi có chút nhiều, về sau có việc giáp mặt nói, giải quyết việc chung, ta không trách bọn họ.
Nhưng nếu lại lén lút khuyến khích Hàn gia lục đục, ta có rất nhiều biện pháp làm cho bọn họ câm miệng.
Mặt khác…..”.
Hắn vỗ vỗ bả vai Hàn Du, nụ cười càng dọa người: “Nhị đệ! công việc bên ngoài của Hàn gia đã đủ nhiều rồi, không cần âm thầm vất vả quá nhiều. Vi huynh cho ngươi một lời khuyên, đi đêm nhiều… Dễ dàng gặp ma!”
Thân thể Hàn Du hơi cứng, trên trán không nhịn được chảy ra mồ hôi lạnh nhè nhẹ.
Hàn Giả quét mắt nhìn hắn: “Làm phiền nhị đệ đi Ngụy gia một chuyến, báo cho chúng ta biết kết quả hội nghị Hàn gia.
Ai, ai!
Hàn Du liên tục gật đầu, rời khỏi Hàn phủ như chạy trốn.
Hàn Giả nhìn bóng lưng hắn, thần sắc tối tăm nói không nên lời.
……
Cung Trọng Lê.
Doanh Vô Kỵ nghe Triệu Kỵ kể chuyện xưa, nghe được lông mày nhảy dựng.
Cuối cùng nhịn không được nói: “Phụ vương đây cũng quá độc ác đi, triệu kiến ông ta mấy chục lần, một lần chính sự cũng không bàn đến, mà cứ nói chuyện trên trời dưới biển?”
Cũng không tính làchuyện trên trời dưới biển!
Triệu Kỵ cười híp mắt nhấp một ngụm rượu ấm: “Kỳ nghệ của Trịnh Liêm tương đối tinh xảo, đối với lịch pháp cũng rất có nghiên cứu, cùng hắn hàn huyên nhiều lần như vậy, cô đối với Chuyên Húc cổ lịch cũng hiểu rõ hơn không ít.
Doanh Vô Kỵ: “.....”.
Cha vợ mình, thật mẹ nó là một người tàn nhẫn.
Bình quân mỗi lần gặp mặt gần một canh giờ, cộng lại ít nhất cũng là ba ngày ba đêm.
Liền cùng một lão nhân, hàn huyên ba ngày ba đêm.
Hơn nữa còn dựng lên nửa quyển Chuyên Húc cổ lịch.
Biến thái nhất chính là, một lần chính sự cũng không có nói.
Kể từ đó.
Cho dù quan hệ hai nhà Hàn Trịnh thân mật khăng khít, trong lòng cũng phải nảy sinh nghi ngờ chứ?
Nếu thật sự là nói qua một lần chuyện di chuyển bách tính cũng thì còn được
Vấn đề là thật sự chỉ một lần không đề cập tới.
Cho dù Trịnh Liêm là cha ruột của Hàn Giả, Hàn Giả cũng không chịu nổi chứ?
Nhưng phụ vương!
Doanh Vô Kỵ nhếch miệng: “Nếu Trịnh Liêm cẩn thận một chút, người Hàn gia cũng không phát hiện được Cổ Lịch!
Trịnh Liêm đối với lịch pháp cực kỳ nhiệt tình, ta tiết lộ cho ông ta bộ phận kia, lại cần vô số tính toán, ông ta không có khả năng nhịn được!Trừ phi người Hàn gia mắt mù, bằng không không có khả năng phát hiện không được, nhưng có thể hay không nhìn ra trong đó mờ ám, liền xem bản lĩnh của Hàn gia!”
Doanh Vô Kỵ lại hỏi: “Nhưng cho dù hai nhà Hàn Trịnh đề phòng lẫn nhau, cũng nhiều nhất là để cho bọn họ hao tổn nội bộ, chỉ cần Trịnh gia không giúp chúng ta, không phải là…”
Triệu Kỵ cười cắt ngang: “Cô mua không nổi Trịnh Liêm, mua không nổi Trịnh gia chủ, chẳng lẽ ngay cả nhân vật nhỏ cũng không mua được một người sao? Chỉ cần hiềm khích giữa hai nhà Hàn Trịnh đủ sâu, tùy tiện một chút biến cố nhỏ, có thể làm cho liên minh của bọn họ sụp đổ.
Doanh Vô Kỵ: “.....”.
Cha vợ thật âm u!
Tiểu thanh niên này căn bản chơi không lại!
Lần di dân lần này, chỉ cần bên Trịnh gia xảy ra vấn đề, đều sẽ tính lên đầu Trịnh Liêm.
Trịnh Liêm chỉ cần chịu ủy khuất, hiềm khích giữa hai nhà sẽ càng lúc càng lớn.
Thao tác âm thầm của mình chỉ cần thành công, chuyện này dường như là ván đã đóng thuyền.
Nhưng cha vợ hẳn là không biết thao tác của mình, lại vì cái gì…..”.
Triệu Kỵ cười hỏi: “Ngươi có phải hay không muốn nói, chúng ta lần này đang ở vào hoàn cảnh xấu, chỉ sợ rất khó công thành?”
Ai! Có chút.
Doanh Vô Kỵ gật đầu.
Triệu Kỵ than nhẹ một hơi: “Lần di dân lần này vốn không phải là chuyện dễ dàng, càng nên dốc hết toàn lực. Làm hết sức mình, nghe theo thiên mệnh! Dẫn độ bách tính bản thân cũng không phải là công một sớm một chiều, chỉ cần ngươi bố trí đủ quân cờ, sớm muộn gì cũng có một ngày hữu dụng!”
Đã hiểu!
Doanh Vô Kỵ cười chắp tay: “Đa tạ phụ vương dạy dỗ!”
Triệu Kỵ cười híp mắt nhìn hắn: “Học cho tốt đi, về sau làm loại chuyện thất đức này, chính là ngươi!”
Doanh Vô Kỵ: “.....”.
Hiện tại hắn đang suy nghĩ, có nên sớm sinh con hay không.
Nếu không làm nhiều chuyện thất đức, rất dễ sinh con không có lỗ đít.
Lại nói tiếp Trịnh Liêm cũng có chút đáng thương.
Thật làm một lão già thảm
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo