Ta biết được nó là vì có một vài chuyện, ngươi cũng đừng sợ.”

 

Sau khi bị khuất phục bằng vũ lực và bị dụ dỗ bởi Thập Toàn Đại Bổ hoàn, giờ đây con hổ hoàn toàn đã nằm bẹp xuống, nhưng nếu thiếu một trong hai thứ này, con hổ sẽ không tỏ ra “thân thiện” như thế.

 

Con hổ cảm thấy rằng mình đã gục ngã, và nó giờ đây giống như một con thú cưng.

 

Nhưng…

 

Vương Thăng cũng rất hiểu, khi con hổ tới đây, hắn lấy ra một vài viên thuốc Thập Toàn Đại Bổ hoàn.

 

Nên có thuốc thì sẽ không sao hết!

 

Dù đây là “lương” của nó nhưng điều đó không ngăn được những niềm vui của Sơn Quân khi có chúng.

 

Bị sờ hai cái mà thôi, nhưng cũng không mất dù là một miếng thịt.

 

Sau khi ăn xong, Sơn Thần muốn rời đi nhưng bị Vương Thăng ngăn lại.

 

“Chờ một chút, ngươi cùng ta về thôn một chuyến.”

 

Là một võ giả, hắn cũng rất mạnh, nhưng cũng giống Sơn Thần trưng thu lương thực từ nơi này qua nơi khác, có vài thứ không phải chuyển đi được là đều có thể chuyển đi, ngay cả khi toàn thân hắn bị phủ đầy bởi quần áo thì hắn cũng không thể chuyển hết đi được, tốt hơn hết là đi hai chuyến.

 

Hắn không mang theo những thực vật chưa thành thục, như thiết mộc hay một vài loại khác, những thứ này còn chưa thành thục được một số ít thông

 

 

thường, thu thập chúng vẫn là rất phiền phức, cần phải trở về lấy thêm chút, còn có một ít đồ dùng sinh hoạt .

 

“G-rào!”

 

Sơn Quân không từ chối, cũng không xin Vương Thăng thuốc, hắn ta cảm thấy vừa rồi đã ăn no, giờ cần phải tiêu hóa thật tốt một chút.

 

Tóm lại, Vương Thăng đã đi hỏi trưởng thôn hắn không cần phải mang theo thứ gì, và hắn nhận được câu trả lời là chỉ mang theo một số đồ dùng mà hắn đã không mang theo, sau đó anh ta cưỡi hổ trở về thôn Thanh Sơn.

 

Thôn làng náo nhiệt ban đầu giống như thôn ma, hầu như không có bất kỳ những tiếng động nào, rõ ràng là ban ngày, nhưng cũng có vẻ như có chút xâm phạm.

 

Tất nhiên, Vương Thăng cũng không cảm thấy gì vì hắn rất mạnh mẽ mà lại đang đi cùng với Sơn Quân.

 

Sau khi về tới nhà, đầu tiên hắn đào hết tất cả những dược liệu trồng trong đất ra, sau đó gói lại đặt lên lưng con hổ, sau đó là một số đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, thứ mà thôn trưởng nói.

 

Về cơ bản, cơ thể của con hổ trước khi trở về thôn Thanh Sơn đã được treo đầy.

 

Thôn Thanh Sơn hiện tại rất sôi động và mọi người đang sửa chữa nhà cửa.

 

Vương Thăng đặt những thứ mà trưởng thôn yêu cầu xuống, quay trở lại túp lều nhỏ mà hắn đã chọn.

 

Vị trí hắn chọn không chỉ thông thoáng mà còn thuận tiện cho việc trồng trọt ở gần đó, việc đầu tiên hắn trở về chính là trồng lại toàn bộ dược liệu và cây sắt.

 

Vương Thăng phải gần nửa giờ để trồng lại tất cả mọi thứ, chỉ có thể nói rằng may mắn thay có một thanh tiến độ, nếu không khi những thứ này nếu bị đào lên và trồng lại, chúng có thể sẽ không thể sống được.

 

 

Sau khi trồng lại các loại dược liệu, Vương Thăng bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

 

Căn nhà của hắn rõ ràng đã được sửa chữa, mặc dù nhìn qua trông có vẻ vẫn rách nát, nhưng ít nhất sẽ không bị dột, miễn cưỡng có thể coi là nơi có người ở.

 

Khi hắn thu dọn mọi thứ xong, thì trời đã gần tối, có rất nhiều khói nấu ăn bốc lên từ phía thôn Thanh Sơn.

 

Không lâu sau Lý Văn Quang mang đến cho hắn một ít đồ ăn.

 

“Vận Thăng!”

 

Lý Văn Quang đi thẳng vào mà không do dự, bởi vì con hổ không bao giờ đi ra.

 

Sau khi trở về từ thôn Thanh Sơn, nó đã nằm cạnh nhà của Vương Thăng để tiêu hóa tác dụng của Thập Toàn Đại Bổ hoàn .

 

Dù biết rằng con hổ sẽ không dễ dàng mà tấn công, nhưng ông ta theo bản năng vẫn có chút sợ hãi.

 

Nghe thấy tiếng gọi, Sơn Thần mở một mắt ra rồi nhắm mắt lại, người quen ~

 

Vương Thăng cũng từ trong phòng đi ra: “Lý thúc, là gì vậy?”

 

Ta mang đồ ăn tới cho ngươi, sao ngươi lại chọn tới một nơi hẻo lánh như vậy? Hỏi thôn trưởng thì mới tìm được.”

 

“Ở đây luyện võ sẽ rất tiện.” Vương Thăng trả lời ngắn gọn.

 

“Cũng được!”

 

Lý Văn Quang nghĩ đến lúc còn ở thôn Thanh Sơn, chuyện Vương Thăng tìm ông ta ở hàng rào, Vương Thăng quả thật cần một chỗ như vậy, như thế mới có thể chịu được sự giày vò.

 

“Ngày mai ta sẽ tìm người tới giúp ngươi sửa sang cẩn thận.”

 

 

“Cám ơn Lý thúc.”

 

Với sự sắp xếp của Lý Văn Quang, Vương Thăng không cần tự mình tìm người, điều này sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

 

Hai người hàn huyên một hồi, Lý Văn Quang lập tức rời đi.

 

Vương Thăng cũng biết tình hình chung trong thôn, căn bản không có vấn đề gì lớn, nhưng còn nhiều chuyện phải giải quyết sau.

 

Tất nhiên, những chuyện này đều không yêu cầu có sự tham gia của hắn.

 

Vì vậy, Vương Thăng tiếp tục cuộc sống hàng ngày của mình ở thôn Thanh Sơn vào ngày hôm sau, nâng cao kỹ năng của mình mỗi ngày.

 

Các kỹ năng vẫn đang tiến triển chậm, sau một tuần, tiến độ của kỹ năng “Sản xuất thuốc Thập Toàn Đại Bổ hoàn” đã tăng thành công từ “9 (99,99%)” lên “Đột phá giới hạn “+1 (1%)”.

0.66886 sec| 2428.789 kb