Hôm nay Vương Thăng không luyện tập, mà là một mực thích nghi.

 

Mãi cho đến ngày hôm sau, hắn mới khôi phục một chút, vốn định hỏi thẩm vấn có tin tức gì hay không, lại bị thôn trưởng tìm tới, báo cho hắn tin tức.

 

Thôn dự định trước tiên di dời người đến trại Thanh Sơn, trừ những thứ cần thiết để sinh tồn, những thứ khác sẽ từ từ vận chuyển sau.

 

Vương Thăng cũng đưa ra ý kiến của riêng mình: “Cứ làm theo lời thôn trưởng nói đi. Bây giờ trời lạnh rồi. Việc chính là mang theo quần áo ấm và thức ăn trước.”

 

“Ba ngày trước, ta đã yêu cầu người dân trong thôn bắt đầu chuẩn bị cho việc này, chỉ là không có nghĩ đến Thanh Giao bang sẽ đến đến nhanh như vậy.”

 

Ba ngày trước, khi thôn trưởng biết được Thanh Giao bang đã cướp đoạt huyện nha, ông ấy đã có linh cảm và bắt đầu chuẩn bị.

 

Do đó, thôn Thanh Sơn được coi là một trong những thôn xa nhất ở Huyện Lộc Thủy, nhưng họ đã bị tìm thấy quá nhanh.

 

Nhưng bây giờ mọi thứ đã sẵn sàng và có thể được chuyển đi!

 

 

Việc di dời thôn Thanh Sơn bắt đầu.

 

Ai cũng không nghĩ tới, lúc đầu muốn tránh họa chiến tranh nên chuẩn bị từ trước, nhưng cuối cùng lại là bởi vì Thanh Giao bang đột nhiên xuất hiện.

 

Tuy nhiên, do thôn trưởng đã có sự chuẩn bị từ trước nên việc di dời diễn ra suôn sẻ.

 

Vương Thăng không mang theo nhiều thứ, nhưng hắn mang theo những dược liệu quan trọng, căn bản không mang nhu yếu phẩm hàng ngày, khi cần hắn sẽ quay lại với Sơn Quân để lấy chúng, dù sao đối với hắn ở đâu cũng vậy, chỉ cần một nơi yên tĩnh để tu tập.

 

Trong thôn người còn không ít, đội ngũ cũng không thiếu.

 

Vì sợ xảy ra bất trắc, năm võ giả tản ra, trong đó có ba người quan sát đoàn người, hai võ giả dẫn theo một ít thợ săn dày dặn kinh nghiệm xử lý đơn giản dấu vết di cư.

 

Vương Thăng đi cuối cùng với Từ Khúc, nhìn ông lão và đứa trẻ.

 

Từ Khúc gần như đã hòa nhập vào thôn Thanh Sơn, việc di dời cùng thôn Thanh Sơn là điều đương nhiên.

 

“Ngươi có moi được gì từ miệng hai võ giả đó không?”

 

Từ Khúc gật đầu, nói: “Ta đã hỏi qua, nhưng đám người này mặc dù không phải đám lâu la, nhưng bọn chúng thật sự không biết nhiều.”

 

“Vậy hỏi được gì?”

 

Từ Khúc gật đầu và nói: “Thanh Giao bang thực sự là một bang phái giang hồ từ một năm trước, đàn em đều là những người bình thường không có một võ giả nào, nhưng không biết bang chủ của chúng có được cái gì, trong một năm, hắn ta đã thăng cấp lên một võ giả cấp sáu.

 

Mà bang chủ của Thanh Giao bang không chỉ có thể thăng cấp cho bản thân mà còn có thể thăng cấp cho cấp dưới, tuy nhiên trước đó vì chiến tranh

 

 

chưa nổ ra và sự trấn áp mạnh mẽ của huyện nha nên Thanh Giao bang lúc đầu rất kín tiếng.

 

Mãi cho đến khi Giang Hà Vương và Vĩnh Niên Vương đánh nhau, quan phủ không đủ lực lượng để uy hiếp, bọn chúng mới ngừng che đậy và lộ diện. “

 

Từ Khúc nghe tin này có chút kinh ngạc, hắn ta từ một người bình thường trong vòng một năm đi lên võ giả, không có cái gì xảo trá mới là lạ.

 

Hắn cảm thấy vận khí của mình vốn đã nghịch thiên rồi, nhưng khổ luyện lâu như vậy, hắn vẫn chỉ là một võ giả cấp ba nho nhỏ, bây giờ xem ra, vận khí của bang chủ Thanh Giao bang càng thêm nghịch thiên, bởi vì cách hắn ta có được nó thật tàn nhẫn.

 

“Vậy việc trở thành võ giả của hắn ta có liên quan gì đến đó đến các cặp đồng nam đồng nữ, phải không? Hiến tế cho một “vị thần” nào đó sao?”

 

Từ Khúc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vương Thăng, điều này cũng không khó đoán, nhưng Vương Thăng phản ứng đủ nhanh.

 

“Hai vị võ giả kia cũng không biết nhiều lắm, bọn chúng chỉ biết, bang chủ của chúng thật sự đã ném những người mà bọn chúng bắt được xuống sông Hoàng Long.”

 

“Quả nhiên!”

 

Câu trả lời gần như trùng khớp với những gì Vương Thăng đoán.

 

Về phần hiến tế cái gì, chẳng qua là một số quái vật dưới nước, tỷ như cá tinh, rắn nước tinh, hoặc trực tiếp là một con giao long.

 

Thậm chí bởi vì bang chủ Thanh Giao bang có thể giúp người dưới quyền nâng cao thực lực, cộng với tên bang, khả năng lớn nhất chính là giao long.

 

“Từ Khúc, ngươi cảm thấy, nếu như Thanh Giao bang thu giữ giao long, vậy thực lức giao long như thế nào?”

 

 

Từ Khúc trả lời: “Thực lực của giao long thấp nhất cũng là tông sư, không phải là không thể trở thành đại tông sư, bởi vì giao long đã trải qua một vài sự biến đổi, sức mạnh của nó sẽ thay đổi.

 

Nhưng ta đi khắp thiên hạ nhiều năm như vậy, cũng không có nghe được tin tức gì về giao long, đã lâu không có tin tức về giao long xuất hiện ở Đại Chu, Vương Thăng, ngươi có nghĩ là Thanh Giao bang trấn giữ giao long không?”

 

Vương Thăng chỉ muốn trợn tròn mắt: “Thanh Giao bang, Thanh Giao, Thanh Giao, đây không phải là ý nghĩ rất bình thường sao? Hơn nữa không có tin tức của giao long,chẳng phải hơn mấy tháng trước, có một cái ác long ở Lộc Thủy gây rối sao?”

 

 

0.67171 sec| 2440.492 kb