Nhưng…

 

Trốn, có thể chạy thoát ư? Tất cả người của Thanh Giao ban đều là võ giả, tùy ý đánh một cái cũng đánh chết chúng ta, làm sao trốn, tìm đường chết sao?”

 

Tâm lý phòng bị của một số người đã bị phá hủy từ lâu, không dám phản kháng chút nào.

 

Người đưa ra đề nghị lúc đầu nghiến răng nhìn con mình.

 

Ta dẫn đầu thì sao!”

 

 

Dẫn đầu vào thời điểm như thế này về cơ bản là tìm đường chết, nhưng có thể cho người khác cơ hội.

 

Nhưng lúc này, cảm xúc tiêu cực truyền đến rất nhanh, không ai nguyện ý đi theo hắn.

 

Nhìn những người xung quanh im lặng, những người góp ý cũng im lặng, đối với một số người mà nói, làm như vậy chẳng khác nào đưa họ vào chỗ chết.

 

“Khó khăn đến mức ngươi thực sự muốn chết như vậy sao?”

 

Hắn có chút tuyệt vọng, hắn sống chết không quan trọng, hắn chỉ muốn con của mình được sống.

 

Nhưng trong tình hình hiện tại, trừ khi những võ giả…

 

“Grào..”

 

Một tiếng rống to truyền đến, tiếng rống thấu trời, ai nghe được đều phải ngây người.

 

Khi họ định thần lại, liền nghe thấy giọng nói kinh hoàng của các võ giả của Thanh Giao bang.

 

“Ngươi là ai? Dám tấn công Thanh Giao bang chúng ta!”

 

“A!”

 

Nhóm người Vương Thăng đã hành động!

 

Tiếng gầm của Đại Bạch thật đáng sợ, sau đó họ bước vào sân xử lý đám người của Thanh Giao bang.

 

Có lẽ có hàng trăm người trông coi những người này, hầu hết đều không mạnh, vì vậy trong nháy mắt đã giết hàng chục người.

 

Ngay sau đó, tiếng hét của Mạc Dương vang lên.

 

 

“Người dân huyện Lộc Thủy, hiện tại là cơ hội tốt nhất, bây giờ không chạy còn đợi đến khi nào!”

 

Đồng thời, các tiểu huynh đệ của hắn đã hét lên ở những nơi khác nhau cùng hét lên.

 

Những người này do dự trong chốc lát, lại có người dẫn đầu chạy tới, đó chính là người lúc trước đưa ra đề nghị, hắn biết đây chính là cơ hội tốt nhất.

 

Có người đi đầu, thiên hạ hỗn loạn!

 

Chạy trốn là điều duy nhất trong tâm trí của họ.

 

Nhưng vào lúc này, một lưỡi kiếm đẫm máu xuyên qua không trung, để lại trên mặt đất một đường kiếm dài, tấn công những người đang chạy trốn.

 

Mạc Dương phản ứng kịp thời, nhảy lên, dùng đại đao chặn ánh sáng, nhưng cũng lui về phía sau hơn mười thước.

 

Vẻ mặt hắn nghiêm lại.

 

Một kẻ thù, một kẻ thù thực sự mạnh!

 

Một kẻ thù không yếu hơn hắn, thậm chí còn mạnh hơn.

 

Không chỉ có như thế, lúc này một người đi ra, đại chùy trên tay người này ẩn ẩn hiện hiện khí huyết chi lực.

 

Một võ giả cấp bảy…

 

Mạc Dương cả kinh, Thanh Giao bang thật sự mạnh sao?

 

Bên này chỉ có hắn, có vẻ hơi nguy hiểm!

 

Mà Thanh Giao bang xuất hiện, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, nhìn Mạc Dương đang toàn lực chờ đợi, lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

 

“Có vẻ như ta thực sự bắt được một con bọ, các ngươi…”

 

 

Nhưng hắn còn chưa nói xong, đã phát sinh chuyện ngoài ý muốn!

 

Vương Thăng lập tức tung người lên, tung quyền tựa như sấm, đánh thẳng về phía đám người đang cầm đại chùy của Thanh Giao bang.

 

Kẻ đang cầm đại chùy cảm nhận có người đang tấn công về phía mình.

 

Lập tức cầm đại chùy của mình lên.

 

“Lại dám công kích bổn đại gia… “

 

Hắn ta còn chưa dứt lời thì trên đầu của hắn ta đã hứng chịu một quyền.

 

Ầm!

 

Gần như chỉ trong nháy mắt, kẻ cầm đại chùy đã bị đánh cho gục xuống đất, dưới sức mạnh to lớn, mặt đất đã bị làm cho chấn động đã phát ra tiếng rền vang. Giống như động đất.

 

Mặt đất bị loại sức mạnh kinh khủng này làm sụp lún mấy thước, vết nứt lan ra bốn phía như bông tuyết, kéo dài mấy chục thước, những bụi đất bị gió lớn cuồn cuộn thổi tung lên, bao trùm lên tất cả mọi người.

 

Đến khi bụi mù tản đi, chỉ thấy kẻ cầm đại chùy đã ngã chúi đầu xuống dưới đất, còn thân thể thì bị vùi trong bùn đất, hơn nữa những thứ đất bùn này dần dần trở nên ướt át, biến thành màu đỏ nhạt.

 

Vương Thăng còn đang phủi phủi tay, hất đi những vết máu trên tay của mình.

 

Mặc dù bây giờ hắn giết người, mà còn là những thứ súc sinh như thế này thì cũng không có cảm giác gì, nhưng vết máu dính trên nắm tay của mình thì vẫn cảm thấy vô cùng ghê tởm, nhất là nắm tay tung quyền của hắn.

 

May thay lúc nãy hắn không dồn tất cả khí huyết vào toàn bộ cánh tay, nếu không thì những thứ này đã dính hết lên cánh tay của mình.

 

Sau khi vẩy sạch vết máu trên tay thì hắn nhìn về phía Mạc Dương.

 

 

“Mạc đại ca, sao lại dừng lại, tiếp tục đi!”

 

Mạc Dương nhìn vết máu trên mặt nạ của Vương Thăng.

 

Đột nhiên phát hiện vị tiểu huynh đệ, mình mới quen này nói rằng thực lực của mình xem như không tệ, còn lợi hại hơn mình tưởng tượng không biết bao nhiêu lần!

 

Cái này gọi là không tệ sao?

 

Một tên võ giả cấp bảy hoàn toàn không kịp phản kháng thì đã bị đánh chết ngay lập tức.

 

Người này có thực lực thế nào, cấp của võ giả càng cao thì sự chênh lệch thực lực càng lớn, tệ lắm người này cũng đã là một võ giả cấp tám, cấp chín rồi!

 

 

0.98996 sec| 2435.438 kb