Kẻ vung đao trước cũng bị làm cho mất năng lực nhận thức, đồng bọn “át chủ bài” mình giấu kín, còn chưa nói được một câu hoàn chỉnh thì đã chết ngay sao?

 

Một sự sợ hãi dâng lên trong lòng hắn ta, chậm rãi lùi bước về phía sau, chắc chắn mình không phải đối thủ.

 

Nhưng nếu Vương Thăng đã động thủ, thì làm sao có thể bỏ qua cho kẻ địch còn lại.

 

Hắn nhặt đại chùy trên đất lên, rồi sau đó thuận thế ném một cái với vẻ tiện tay, cái đại chùy này là vũ khí võ giả cấp bảy sử dụng, nặng trên trăm cân.

 

Nhưng bị Vương Thăng ném một cái giống như nã đạn đại bác.

 

Ầm!

 

 

Đại chùy đập ra tiếng như nổ tung trong không khí, trong phút chốc đã đi tới trước mặt võ giả cấp bảy khác của Thanh Giao bang.

 

Tất nhiên tên võ giả này sẽ không ngồi chờ chết…

 

Nếu như giả dụ hắn có thể phản ứng kịp!

 

Cũng không phải là hắn ta có thể hoàn toàn kịp phản ứng và ngăn cản đại chùy do Vương Thăng ném ra.

 

Hắn ta còn chưa kịp giơ tay lên, thì đã bị đại chùy đánh trúng cả người, hắn ta bay ra giống như vải rách, rạch một rãnh thật sâu dài cả gần trăm thuốc trên mặt đất, cho đến tận khi dừng lại, cả người đã mềm nhũn ra, không ngừng rỉ ra máu, dưới một chùy, thân thể của hắn ta đã bị đập nát toàn bộ.

 

Bị chết đến không thể chết thêm nữa!

 

“Mạc đại ca còn ngớ ra làm gì, tiếp tục công kích đi!”

 

Ban đầu Mạc Dương còn cảm thấy mình bị hai tên võ giả cấp bảy vờn cho, tình huống tốt nhất chính là chật vật trốn chạy.

 

Kết quả trong nhấp nháy, hai tên võ giả cấp bảy uy hiếp rất lớn này đối với hắn đã bị giết chết trong nháy mắt.

 

Nhưng mà quả thật đúng như Vương Thăng nói, đây cũng không phải lúc ngẩn người.

 

Hai người mạnh nhất của Thanh Giao bang đã bị đánh chết, những người còn lại cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ.

 

Không bao lâu, ngoại trừ để lại mấy tên tù binh để hỏi tin tức cần thiết ra, thì toàn bộ người của Thanh Giao bang bị đánh chết hết.

 

Dân chúng cũng dần dần chạy ra ngoài, không có ai chú ý đến chuyện này.

 

Đoàn người Vương Thăng, Mạc Dương cũng không có để ý những thứ này.

 

 

Bọn họ đã làm đủ nhiều, tiếp theo thì phải xem dân chúng tự mình làm tiếp rồi.

 

Mà là nhìn về phía mấy thành viên bị bắt lại của Thanh Giao bang, còn phải hỏi tin tức cần thiết nữa.

 

Nhân tài trong đám tiểu đệ của Mạc Dương không ít, quả thật có người tinh thông thẩm vấn, Vương Thăng biết người này, trước đó lúc nói chuyện trời đất thì biết được, nghe nói là người thuộc một bộ môn bí mật nào đó, thẩm vấn đối với hắn mà nói chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa.

 

Người này đi thẩm vấn, Mạc Dương thì vây quanh bên người Vương Thăng.

 

Tất cả mọi người bọn họ cũng đã được mở mang tầm mắt về sự mạnh mẽ vừa rồi của Vương Thăng.

 

Giết võ giả cấp bảy trong nháy mắt!

 

Loại thực lực này…

 

“Vận Thăng, đây chính là thực lực coi như không tệ ngươi nói sao?”

 

Đám người Mạc Dương thì lại là không có bởi vì Vương Thăng có thực lực mạnh thì sinh lòng kính sợ, bọn họ chính là loại người quen thuộc rồi cũng sẽ không có thái độ thay đổi gì cả, chung đụng vẫn rất thoải mái.

 

Dĩ nhiên, trong lòng bọn họ vẫn rất khiếp sợ.

 

Chủ yếu là khiếp sợ cái gọi là thực lực “không tệ “, thế này cũng tính là không tệ, vậy bọn họ tính là cái gì, rác rưởi sao?

 

Vương Thăng cười một tiếng, nói: “Quả thật là thực lực không tệ mà, có vấn đề gì không?”

 

“…”

 

“Mạc đại ca, hắn nói nói như thể không có vấn đề đó!”

 

 

Mạc Dương chỉ muốn nên cho người nói chuyện một đấm, lần trước cũng là ngươi phải không, nhất là lúc trước tại sao không có phát hiện ngươi đúng là một tên ba phải!

 

Nhưng mà, thật giống như quả thật không có vấn đề mà!

 

Một đám người Mạc Dương dẫn theo đã gật đầu theo bản năng.

 

Sau khi Vương Thăng thấy, càng nhận ra những người này quá dễ lung lạc, chỉ cần là người tín nhiệm, nói gì cũng tin tưởng.

 

“Các ngươi như vậy thật sự không có vấn đề sao?”

 

Thật sự sẽ không bị người ta bán đứng sao?

 

Mạc Dương nghe hiểu lời của Vương Thăng, nói: “Ta có thể cảm nhận được ác ý, cho nên rõ ràng Vận Thăng ngươi không có ác ý, cho nên không cần phải lo lắng.”

 

“…”

 

Được rồi, có loại năng lực này, vậy thì hoàn toàn không có ai có thể lừa gạt hắn.

 

Chỉ có thể nói năng lực có liên quan đến tình cảm thật thật là hữu dụng.

 

Lúc chờ đợi kết quả thẩm vấn, mấy người tụ tập lại một chỗ khoác lác, phải, trên căn bản toàn là đang xuýt xoa về thực lực của Vương Thăng, ca tụng đến mức bản thân Vương Thăng cũng hơi ngượng ngùng.

 

Nhưng mà rất nhanh đã giải thoát, bởi vì người của Thanh Giao bang đã ói tin tức ra ngoài.

 

“Mạc lão đại, người của Thanh Giao bang định hiến tế ở bến tàu huyện Điệt Thủy, thời gian dự tính là vào ba ngày sau, nội trong ba ngày cần đuổi theo người của hai huyện kia đến huyện Điệt Thủy.”

 

“Nói cách khác, tin tức chúng ta lấy được, vào hôm nay hiến tế, chẳng qua là thời gian lên đường của người hai huyện sao?”

 

 

“Đúng vậy!”

 

Mạc Dương gật đầu một cái.

 

 

1.66930 sec| 2427.859 kb