“Có tin tức của ác giao hay không.”
Người thẩm vấn gật đầu, nói: “Có, ác giao kia không chỉ có đánh chết một người võ giả cấp chín, mà giao thủ cùng một vị tông sư, nhưng kết quả sau cùng là tông sư thua tháo chạy, không có cách nào bắt được ác giao, nói cách khác con ác giao đó có thực lực tông sư.”
“Đại ca chúng ta đã giải cứu người của huyện Lộc Thủy, chắc chắn rất nhanh sẽ bị phát hiện, nếu như còn cần hành động, dù là giải cứu người của huyện Vĩnh An thì cũng có nguy hiểm rất lớn. Cho nên ta đề nghị là đến đây thì chấm dứt, đại ca huynh đã làm đủ tốt lắm rồi…”
Người thẩm vấn thật ra thì không có hứng thú với giải cứu những dân chúng kia chút nào, chẳng qua hắn đi theo đại ca của mình để làm việc.
Đại ca có thể sẽ gặp gỡ nguy hiểm, dĩ nhiên hắn không muốn đại ca tiếp tục nữa.
Mạc Dương nhìn những người này đã đi theo mình một chút, sau đó nhìn Vương Thăng một chút.
Vương Thăng lập tức nói: “Nhìn ta làm gì, đây là chuyện của các ngươi!”
Mạc Dương đã có quyết định trong lòng.
“Từ bỏ đi, giải cứu người của một huyện đã không tệ!”
Sau đó hắn nhìn về phía Vương Thăng lần nữa, hỏi: “Vận Thăng, tiếp theo ngươi muốn đi đâu?”
Hắn cảm thấy chắc chắn Vương Thăng cũng sẽ rời khỏi phạm vi ba huyện.
Nhưng…
“Ta? Ta phải đến huyện Điệt Thủy, góp thêm náo nhiệt!”
“Vận Thăng, ngươi chắc chắn không có nói nhầm sao?”
Mạc Dương hoài nghi mình nghe lầm, vị huynh đệ mình mới quen này lại muốn đến huyện Điệt Thủy, kết hợp với chuyện mới vừa làm, không cần suy nghĩ hắn cũng biết nguyên nhân đi.
“Ta nói phải đến huyện Điệt Thủy góp thêm náo nhiệt, không nói xằng bậy.”
Lần này xác nhận, không phải mình nghe lầm.
Mạc Dương cùng tiểu đệ của mình có sắc mặt cổ quái.
“Vận Thăng, mặc dù biết ngươi rất mạnh, thế nhưng con ác giao có thực lực cấp tông sư, không cùng là võ giả cấp tông sư thì hoàn toàn không hề cân sức.”
“Cho nên mới phải đi cho biết một chút, cấp tông sư, đúng là rất hiếm thấy.”
Bản thân hắn đã chuẩn bị kỹ càng, “Vân Dực” chính là con át chủ bài.
Trong bản tạp ký kia có chút ghi chép, yêu thú cấp tông sư cũng không có bản lĩnh bay được, trừ phi vốn dĩ có thể bay được.
Mặc dù ác giao được gọi là “giao”, nhưng đó cũng là sự giải thích như dát vàng lên mặt mình.
Giao long chân chính, không bằng chân long, có thể hô mưa gọi gió đơn giản thì vẫn là có thể làm được.
Hiển nhiên ác giao không có tài nghệ như vậy.
Có Vân Dực thì có thể bảo đảm an toàn cho mình.
Huống chi lại có tin tức mới, có tông sư thoát thân được, hắn càng phải đến cái “náo nhiệt” này.
Mạc Dương biết Vương Thăng rất mạnh, nhưng bởi vì Vương Thăng không có cho thấy bản lĩnh của cấp tông sư nên chỉ cho rằng cao nhất là võ giả cấp chín.
Hắn cảm thấy Vương Thăng nhất định phải đi, nhất định là không từ bỏ được dân chúng của hai huyện Điệt Thủy, Vĩnh An.
“Vận Thăng, ta không bằng ngươi mà!”
“?”
Vương Thăng nhìn vẻ mặt cảm động của Mạc Dương cũng biết hắn hiểu lầm.
Chắc chắn người này đang cảm thấy hắn muốn hy sinh thân mình vì người khác.
Nhưng trong thực tế hắn bằng lòng đi là bởi vì thực lực mình trở nên mạnh mẽ, hơn nữa còn có phương pháp rút lui , nếu như thật sự bằng lòng hy sinh thân mình vì người khác, ngay lúc lần đầu tiên hắn thấy Thanh Giao bang bắt người, thì đã đánh tới cửa rồi.
“Ta cảm thấy có thể các ngươi hiểu lầm cái gì, ta…”
“Đã như vậy, ta bèn liều mình với anh hùng, Vận Thăng ta cùng đi với ngươi, còn về các ngươi…” Mạc Dương nhìn về phía tiểu đệ của mình, “Các ngươi mau đi đi, đến thành Đông Phong trước đi, đến khi chuyện kết thúc ta đi tìm các ngươi!”
Đi huyện Điệt Thủy và giải cứu dân chúng khỏi nguy hiểm hoàn toàn không phải chuyện giống nhau, đây chính là quyết định của hắn, sẽ không để cho người khác cùng nhau đối mặt với loại nguy hiểm này với mình.
“Đại ca…”
Tiểu đệ của hắn còn muốn nói điều gì.
“Không cần nói nữa, các ngươi đi cùng cũng vô ích, dầu gì ta cũng là võ giả cấp bảy, các ngươi đi chỉ có nạp mạng thôi, còn nhận người đại ca này như ta thì mau đi đi.”
Mạc Dương cũng đã nói như vậy, những tiểu đệ này cũng biết đã không thể lay chuyển, chỉ có thể tách ra hành động.
Chờ những tiểu đệ kia đi rồi, Vương Thăng nhìn ánh mắt kiên định của Mạc Dương ở bên cạnh mình, hơi không biết làm sao.
Ngươi nói tiểu đệ đi nạp mạng, ngươi lại là một người võ giả cấp bảy, đối mặt với ác giao cấp tông sư thì không phải vậy sao?
Nhưng cái này là quyết định của bản thân Mạc Dương, hắn cũng không thể đuổi người, hắn cảm thấy thứ người như vậy ngu, nhưng lại thấy bội phục.
“Đến lúc đó ta cũng sẽ không e dè người khác, Mạc đại ca, ngươi phải chuẩn bị tinh thần cho kỹ đấy!”
“Yên tâm, ta không giỏi mấy thứ khác, chứ bản lĩnh bảo toàn tánh mạng vẫn còn được.”
“Được rồi, vậy thì cùng đi.”
Cuối cùng hai người Vương Thăng và Mạc Dương hành động, hai người cùng nhau đi lên lưng của Đại Bạch.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo