“Thật sự giống như lời người ở ruộng nói, muốn dùng toàn bộ người trong ba thôn làm vật hiến tế sao?”
Lúc trước khi ở ruộng muối, chủ quản nói, hơn nửa năm trước, người của Thanh Giao bang đã bắt người ở ba huyện.
Bây giờ càng lợi hại, trực tiếp giam người dân của ba huyện trong các thôn và thị trấn, ở ba huyện đều có người của Thanh Giao bang tuần tra khắp nơi.
Những người tị nạn bên ngoài thành Đông Phong tìm được cơ hội trốn tới đây, cũng nhiều người lúc đang chạy trốn bị phát hiện mà bắt về.
“Ta cũng thăm dò được giống như vậy, hình như nửa năm trước đã hiến tế mấy lần, nhưng đột nhiên dừng lại, sau đó trực tiếp bắt đầu phong tỏa ba huyện.”
“Việc người của Thanh Giao bang thờ phụng một ác giao không còn là chuyện bí mật gì. Nghe nói họ muốn hiến tế tất cả người trong ba huyện cho một con ác giao. Có người còn nói người trong ba huyện không còn trốn nữa thật ra là do ác giao và người của Thanh Giao bang giam giữ.”
“…”
Ba người Lý Vĩnh Phong nói ra những tin tức mà họ đã hỏi thăm được.
Nhìn chung, người ở ba huyện Lộc Thủy, Điệt Thủy và Vĩnh An bị giam giữ, cuối cùng sẽ hiến tế cho ác giao.
“Tình hình của Thục Châu như thế nào? Không có ai để ý ác giao này sao?”
“Hiện tại Thục Châu bị khống chế dưới trướng Vĩnh Niên Vương, thành chủ cũ của thành Đông Phong đã trực tiếp đầu hàng, cho nên thành Đông Phong không bị tổn thất gì…” Người nói là Vương Thư Văn, hắn nói rất nhỏ: “Về việc chinh phạt, nghe nói có một võ giả cấp chín đi chinh phạt, bị ác giao giết chết…”
“Võ giả cấp chín cũng không thể đánh bại sao?”
Nhưng cẩn thận nghĩ lại cũng bình thường, người của Thanh Giao bang có thể cung phụng ác giao đều trở thành võ giả cấp năm, cấp sáu.
Ước tính ít nhất có thể sánh được với Tông Sư.
“Về việc Vĩnh Niên Vương khống chế Thục Châu…” Giọng của Vương Thư Văn càng nhỏ hơn: “Hiện giờ hắn còn không mang lo nổi cho mình, nghe nói đã bị chỉ trích hơn nửa năm, còn có có người chinh phạt hắn, căn bản là không thể xuất ra chút sức lực nào.”
Tin tức Vương Văn Thư thăm dò được rất đơn giản, chính là Vĩnh Niên Vương không lo nổi cho mình, không thể phái thủ hạ là Tông Sư đi xử lý. Nói thẳng ra, là để người dân của ba huyện tự sinh tự diệt!
Chu Vĩnh nói tiếp.
“Nói đến chuyện này, trước kia còn cảm thấy là giả, nhưng bây giờ chưa hẳn, nghe nói một tháng sau Thanh Giao bang sẽ tổ chức hiến tế, ta cảm thấy có chút kỳ quặc, hình như là có người cố ý truyền ra, cho nên nếu để ý, hiện tại chưa chắc…”
Vương Thăng gõ bàn nghe những tin tức khác nhau.
Ác giao…đúng không? Đem người dân của ba huyện làm vật hiến tế…
Sau khi mọi người trò chuyện một lúc liền định rời đi.
“Trại của chúng ta ở huyện Lộc Thủy, tin tức này rất hữu dụng, chúng ta trở về trước đi!”
Hơn nửa năm không ra ngoài, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Thanh Giao bang khống chế ba huyện, còn bắt giữ tất cả mọi người, mấu chốt là không ai xử lý.
Tâm trạng mọi người đều có chút nặng nề, chỉ đơn giản thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, Vương Thăng đi lấy bộ dụng cụ rèn của mình, sau đó bọn họ rời khỏi thành.
Đại Bạch vẫn nằm ở vị trí cũ trong rừng, đem đồ đạc xếp gọn trên lưng nó rồi trực tiếp rời đi.
Trên đường trở về, tốc độ của Đại Bạch chậm hơn rất nhiều vì phải chở mấy nghìn cân muối.
Nhưng vẫn trở về trại Thanh Sơn trước khi trời tối.
Đám người Lý Vĩnh Phong đi tìm thôn trưởng để báo cáo sự việc.
Vương Thăng thì đi tìm một số người giúp hắn xây dựng xưởng rèn của mình.
Ống bễ, búa tạ và những thứ khác đều từ thợ rèn ở thành Đông Phong mang về, họ dùng bạc để dọn đường, rất đơn giản đã “thuyết phục” được thợ rèn, quan trọng nhất là lò sắt.
Phải mất gần một tuần để xây dựng lò này.
Sau đó, Vương Thăng bắt đầu chăm chỉ rèn sắt.
Sau khoảng nửa tháng, hắn dừng lại.
Sau đó, trong tay có hai thứ trông giống như máy bay phản lực, đái khái một lớn một nhỏ.
Đây chính là cơ quan “Vân Dực” trong “Cơ quan yếu thuật: Thanh Long Thiên”, Vương Thăng đã trực tiếp bỏ đi cánh ngoài không cần thiết, lại thêm tiểu xảo, cho nên trông giống như một chiếc máy bay.
Đương nhiên, bởi vì làm từ sắt thường, mỗi cái chỉ dùng được một lần.
“Đi thí nghiệm trước một chút!”
Nếu thành công, liền có thể làm một số việc…
Mất nửa tháng để chế tạo ra Vân Dực, mặc dù nó được làm qua loa, hơn nữa chỉ có thể sử dụng một lần, nhưng Vương Thăng cảm thấy như vậy là đủ.
Hắn đã học Cơ Quan Thuật lâu như vậy, có thể do sự trợ giúp của thanh tiến độ trong Cơ Quan Thuật xem như tạo ra đồ vật trung đẳng đã coi như đáng gờm.
Cho dù là Mặc Ban còn sống, cũng phải gọi hắn một tiếng quái vật.
Nhưng bây giờ nếu đã làm ra được, tất nhiên nên dùng thử một chút.
“Đại Bạch, chúng ta đi tới chỗ lần trước!”
“Grào!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo