Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ, nếu thể chất đủ mạnh mẽ, có thể thừa nhận khí huyết chi lực cổ động, cho dù đã qua 30 tuổi cũng có cơ hội trở thành võ giả.
Đương nhiên, với tuổi tác của Lý Văn Quang, lời nói của Vương Thăng mang tính chất an ủi hơn, còn việc ông ta có làm được hay không vẫn còn là vấn đề cần xem xét.
Thấy Lý Văn Quang vẫn có chút do dự, Vương Thăng lại nói: “Thật sự không được thì cứ coi như là tiền công mà Lý thúc giúp đỡ chăm sóc hoa cúc đi! ”
Nói xong hắn trực tiếp rời đi.
Lý Văn Quang nhìn nhân sâm bị cưỡng ép nhét vào trong tay mình, cười cười, sau đó cất nó đi, đều đã nhận lấy, vậy ăn thử xem.
Sau khi Vương Thăng rời khỏi nhà Lý Văn Quang, lại đến thăm trường học trong thôn.
Hắn phát hiện ra rằng trường học bây giờ hình như không chỉ học văn của thế giới này, mà còn học thêm võ.
Lúc hắn đến, trường học trong thôn hình như vừa kết thúc chương trình giảng dạy của Tưởng Tú Tài.
Sau đó thay bằng Chương Trạch.
Chương Trạch đưa nhóm trẻ em này đi luyện võ, nhưng nhìn vẻ mặt cau có của những đứa trẻ này, đoán chừng việc luyện tập sẽ không thoải mái.
“Vương huynh, ngươi cố ý đến xem luyện võ sao?”
Tưởng Tú Tài bây giờ được coi là thời gian “tan tầm”, vốn hắn định trở về, nhưng nhìn thấy Vương Thăng cho nên nhịn không được tới trò chuyện.
Bây giờ mọi người trong thôn đều biết rằng địa vị của Vương Thăng kỳ thật mới là cao nhất.
Nhưng Tưởng Tú Tài cũng không hề tỏ ra hèn mọn, có khí tiết của bản thân.
“Đúng vậy, thật lâu cũng không chú ý đến chuyện trong thôn, cho nên cố ý đến xem.”
Trong thực tế, hắn có chút nhàm chán ở trong thôn,
Đi bộ một cách tùy ý trước khi đi đến đây.
“Đây là những đứa trẻ rất ngoan. Mặc dù chúng hơi nghịch ngợm nhưng khi chúng học tập thì chúng rất nghiêm túc.”
Vương Thăng nhìn một đám trẻ con hừ hừ ha ha, bỗng nhiên có hứng thú, hỏi: “Trong bọn chúng đứa nào thông minh nhất?”
“Không phải thông minh nhất, có người sớm nở tối tàn, nhưng nếu phải nói, người tên Lưu Kiến An chắc là thông minh nhất.”
“Hắn cùng chúng ta chạy nạn, cha mẹ chết trên đường, vẫn là thôn trưởng tốt bụng, thu nhận nó ở nhà, cũng để cho nó đến trường, có lẽ là muốn báo đáp thôn trưởng, cho nên học tập nghiêm túc nhất, cũng đứa là học tốt nhất ở trước mắt.”
Vương Thăng nhìn về phía đám trẻ đang luyện võ kia, tuy Tưởng Tú Tài không nói, nhưng Vương Thăng vẫn nhìn ra được ai là Lưu Kiến An.
Tuy rằng những đứa trẻ này đều luyện tập rất nghiêm túc, hoặc là nói không nghiêm túc không được dưới sự trông coi của Chương Trạch, nhưng từ thần thái, chỉ có một người không có bất kỳ sự kháng cự nào.
“Chắc là người kia đúng không?”
Vương Thăng chỉ chỉ.
Tưởng Tú Tài có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
“Không sai, chính là không biết thiên phú luyện võ thế nào!”
Nói xong, Vương Thăng định rời đi.
“Sau này lại đến xem đi!”
Tưởng Tú Tài nhìn Lưu Kiến An rồi nhìn Vương Thăng rời đi, cảm thấy có lẽ đây là cơ duyên của Lưu Kiến An.
Cho dù là thư sinh, hắn cũng biết, trong tình huống hiện tại, luyện võ là lựa chọn tốt nhất.
Nếu Lưu Kiến An có thể được Vương Thăng nhìn trúng, đó có thể nói là một cơ hội tuyệt vời..
Vương Thăng ngược lại không có nghĩ gì.
Nếu như có giá trị bồi dưỡng, hắn cũng không phải không thể bồi dưỡng, nhưng hiện giờ còn rất sớm, đến lúc đó lại nói tiếp!
Sau khi rời khỏi trường học, hắn tiếp tục đi dạo, tâm trạng của Vương Thăng cũng thả lỏng không ít.
Sau đó hắn còn nhìn thấy thôn trưởng, tâm trạng của thôn trưởng thoạt nhìn cũng rất tốt, dù sao bên trong thôn càng ngày càng tốt.
Vương Thăng còn cùng thôn trưởng đi dạo một lát và cùng nói chuyện phiếm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, và một ngày cứ ngư vậy mà trôi qua.
Vương Thăng mang theo tâm trạng sung sướng trở về nhà, sau đó cầm lấy cuốn sách mà trước đó hắn vẫn chưa đọc.
Đã đến lúc nghiên cứu quyển tạp ký, và các cơ quan quan trọng thuật, Thanh Long Thiên…
Vương Thăng lấy tổng cộng ba thứ từ hộp gỗ.
Một mảnh giấy viết thư, thứ đó đã bị đốt cháy thành tro, kế đến là “Cơ quan yếu thuật: Thanh Long Thiên” và một viên đá.
Đương nhiên, đồng thời còn thu hoạch được một bản ghi chú.
Nội dung trong ghi chú rất ít, trong một tháng này, Vương Thăng đã luyện tập rất nhiều, thỉnh thoảng đọc chúng để nâng cao kiến thức.
Tuy nhiên, người viết ghi chú này rõ ràng cũng chỉ tuỳ tiện ghi lại theo ý muốn của mình, vì vậy không có nhiều nội dung hữu ích.
Ăn món nào ngon sẽ ghi lại, gặp chỗ nào thú vị cũng ghi vào, còn có mấy câu chuyện phiếm nghe được cũng ghi nốt, cứ như một cuốn nhật ký vậy.
Nhưng mà tác giả của những ghi chú này thoạt nhìn không phải là một người nghiêm túc, dù sao thì người nghiêm túc ai lại viết nhật ký như này!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo