Vương Thăng đúng là tình cờ gặp họ, nơi này rất thích hợp để quan sát tình hình ở huyện Lộc Thủy, từ đó có thể ứng phó, nhóm người này cũng rất may mắn vì không gặp phải kẻ thù.

 

 

“…”

 

Mạc Dương trầm mặc một lúc, còn chưa kịp nói chuyện, người xung quanh đã mở miệng.

 

“Đại ca Mạc, hắn nói rất có đạo lý!” Tiểu huynh đệ thành thật nói.

 

“…”

 

Mặc Dương cũng biết chuyện này rất có khả năng, tuy rằng vẫn còn cảnh giác, nhưng đã không còn địch ý như lúc đầu.

 

“Huynh đài, nếu là tới cứu người, vậy cũng là đồng đạo, bọn ta đương nhiên hoan nghênh, nhưng chuyện này rất nguy hiểm, huynh đài nghĩ kỹ chưa?”

 

Ta tới nơi này, tất nhiên đã sớm nghĩ xong!”

 

Thấy Vương Thăng thật sự không giống kẻ địch, Mạc Dương dần dần buông lỏng cảnh giác: “Huynh đài muốn tham gia kế hoạch của bọn ta hay vẫn muốn hành động một mình? Nói trước, nếu ngươi muốn tham gia với bọn ta, ngươi cần phải nghe theo chỉ huy…”

 

Vừa rồi hắn nghe Vương Thăng hỏi có thể đi cùng không, nên hắn mới nói điều này.

 

“Không sao, nghe các ngươi!”

 

Vương Thăng cười cười, không thèm để ý, vừa rồi hắn đã nghe rõ ràng kế hoạch của đám người này.

 

Căn bản là không có kế hoạch nào tốt, chỉ đơn giản là liều mạng, xử lý người của Thanh Giao bang để tạo hỗn loạn, để những người bình thường đó trốn thoát, loại kế hoạch này cho dù họ hành động một mình hay cùng nhau cũng không khác nhau lắm.

 

Sau khi hắn nói câu này, Mạc Dương và những người khác đã buông lỏng không ít.

 

 

“Đã như vậy, huynh đài cũng đến nghe một chút kế hoạch của bọn ta đi!”

 

Mạc Dương cho rằng Vương Thăng chưa nghe hết, bèn kể lại kế hoạch của mình và giải thích nguyên nhân.

 

Ngược lại Vương Thăng cảm thấy rất tốt.

 

Tạo cơ hội để những người bình thường đó trốn thoát, không quá ngu ngốc.

 

“Tốt lắm, chúng ta chờ đến ngày đó rồi cùng nhau hành động, thực lực của ta không tồi đâu!”

 

Thấy Vương Thăng tán thành kế hoạch của mình, Mạc Dương cũng rất vui.

 

Đồng đạo tán thành ý kiến với mình, không có loại chuyện nào dễ có hảo cảm hơn chuyện này.

 

Vậy nên, theo lý thuyết, Vương Thăng thuận lời cùng đám người Mạc Dương ở cùng một chỗ, đơn giản quen biết những người này.

 

Nhóm người này cũng đến từ Thục Châu, nghe nói họ đến đây để cứu người.

 

Mạc Dương là đại ca, những người khác là tùy tùng.

 

Mấy người bàn bạc, vì không muốn đánh rắn động cỏ, cho nên định ba ngày sau sẽ hành động vào thời điểm hiến tế, nói đơn giản là có thể cứu được bao nhiêu thì cứu, người ở hai huyện chỉ có thể tự cầu phúc.

 

“Vận Thăng, ngươi thuần hóa bạch hổ này ở đâu thế?”

 

Mạc Dương rõ ràng vì Đại Bạch, mới tin tưởng sức mạnh của Vương Thăng.

 

Người có thể thuần hóa hổ mà còn là một con hổ mạnh mẽ như vậy, hắn cũng là võ giả cấp năm hoặc sáu.

 

Đương nhiên, hắn cũng vô cùng hâm mộ, loại Sơn Quân màu trắng này làm thú cưỡi thật sự quá đẹp.

 

 

“Có một lần tình cờ thu phục được, lúc đó nó muốn tìm người khiêu chiến, ta thắng, cuối cùng trải qua nhiều chuyện mới thu phục được nó.”

 

Sơn Quân ngáp một cái, chuyện cũ nghĩ lại đã thấy sợ!

 

Nó đã bí mật tu luyện lâu như vậy, cuối cùng cũng tu luyện đến trình độ nhất định, vốn muốn thử sức mạnh của mình một chút, bây giờ lại trở thành thú cưỡi của người khác.

 

Đương nhiên, loại cảm giác này vẫn cũng tốt, nằm càng khỏe, ai lại không muốn!

 

“…”

 

Một nhóm người ngồi cùng một chỗ, rất nhanh đã làm quen, cái gì cũng nói.

 

Có người nói về chuyện giữa Mạc Dương và em trai hắn, cũng có người nói về Vương Thăng, đặc biệt là về chiếc mặt nạ của Vương Thăng.

 

“Mặt nạ? À, bởi vì khuôn mặt ta xấu xí nên mới đeo mặt nạ, ta sẽ không tháo xuống để mọi người chê cười!”

 

Vương Thăng giải thích như thế.

 

Đám người Mạc Dương sợ làm tổn thương lòng tự trọng của hắn nên sau đó cũng không hỏi nữa, lúc hắn ăn cơm cũng sẽ biết điều tránh đi.

 

“…”

 

Vương Thăng thấy nhóm người này thật sự tin, cũng không biết nên nói gì.

 

Thật đúng là đơn thuần mà, chẳng lẽ không nghĩ tới khả năng hắn che giấu thân phận sao?

 

Nhưng với tính cách của bọn Mạc Dương, cũng có khả năng thật sự là như thế.

 

 

Nếu không phải như vậy, bọn họ cũng không cố hết sức làm những việc không công này, cứu người không cần báo đáp chỉ có những “kẻ ngốc” mới làm.

 

Chỉ cần nhắc một chút về vấn đề lợi ích, liền sẽ không xuất hiện ở đây.

 

Thời gian trôi qua rất nhanh, cứ như vậy đến ba ngày sau.

 

Huyện Lộc Thủy và vô số thôn khác lần nữa trở nên sinh động, bất quá loại sinh động này cũng không phải chủ động, người của Thanh Giao bang đã đưa tất cả mọi người ra.

 

Đi tới một nơi nào đó, những người này cũng mơ hồ không biết vận mệnh của mình.

 

“Cùng nhau xông lên đi, người Thanh Giao bang chỉ có nhiêu đó, chỉ cần chúng ta cùng nhau chạy trốn, nhất định sẽ có người chạy thoát.”

 

Lúc trước trong thành thành động không dễ dàng, nhưng ở ngoài thành không có cửa thành ngăn cản, có người cho rằng đây là cơ hội tốt nhất chạy trốn.

 

 

0.10809 sec| 2430.195 kb