Dưới sự dẫn đường của Đại Bạch, hắn nhanh chóng đi đến nơi lần trước kiểm tra sức mạnh Huyết Khí Lan Yên.

 

“Bây giờ, để ta xem thử Vân Dực có thể đạt tới mức độ nào.”

 

Vương Thăng có chút kích động, chinh phục bầu trời luôn là khát vọng của con người.

 

Đè xuống cảm xúc hưng phấn, hắn cố định Vân Dực trên lưng mình, sau đó điều động khí huyết chi lực.

 

Phương pháp sử dụng Vân Dực rất đơn giản, dùng khí huyết chi lực của mình truyền vào cửa đặc thù của Vân Dực mới có thể khởi động nó.

 

Đây cũng là nguyên nhân tại sao chỉ những võ giả từ cấp bảy mới có thể sử dụng được Vân Dực .

 

Một võ giả không đạt đến cấp bảy không có cách nào để giải phóng sức mạnh của khí huyết chi lực, đương nhiên cũng không có cách nào để sử dụng nó.

 

Vương Thăng tự nhiên đáp ứng được yêu cầu, khí huyết chi lực của hắn nhanh chóng tiến vào bên trong Vân Dực.

 

Nhưng…

 

Ầm!

 

“Tại sao lại có cảm thấy như sắp sập thế này?”

 

 

Hắn phát hiện khí huyết chi lực của mình dường như quá mạnh, sắt bình thường chế tạo Vân Dực có vẻ không chịu nổi, có lẽ ngay cả một lần cũng không dùng được.

 

Trong “Cơ Quan Yếu Thuật: Thanh Long Thiên” nói sắt bình thường có thể dùng một lần, nhưng bởi vì lần đầu tiên hắn không khống chế tốt, truyền vào quá nhiều khí huyết chi lực.

 

Hắn nhanh chóng sử dụng khí huyết chi lực bao phủ toàn bộ Vân Dực, giữ cho Vân Dực không bị phá vỡ, sau khi duy trì, hắn lại thu bớt khí huyết chi lực.

 

Sau khi làm như vậy, cuối cùng cũng duy trì Vân Dực hoạt động bình thường.

 

“Bây giờ hẳn là ổn rồi?”

 

Vương Thăng điều khiển khí huyết chi lực trong Vân Dực.

 

Chẳng mấy chốc, hai cái lỗ ở nửa dưới của Vân Dực trực tiếp tỏa ra khí đỏ, sau đó hắn bắt đầu từ từ bay lên.

 

“Không tệ!”

 

Vân Dực có chức năng điều chỉnh tự động, có thể duy trì sự cân bằng khi bay lên trời, giảm bớt độ khó khi điều khiển, hắc khoa kỹ đến không thể hắc khoa kỹ hơn.

 

Cho nên dù Vương Thăng sử dụng lần đầu tiên cũng không bị mất thăng bằng.

 

Ngay sau đó, Vương Thăng tăng thêm một lượng khí huyết chi lực nhất định, hắn lại bay lên cao hơn, gần như trong nháy mắt lên cao hơn mấy thước.

 

“Vẫn chưa đủ!”

 

Hắn lại điều chỉnh lần nữa, không bao lâu đã bay lên độ cao hàng trăm mét.

 

 

“Không thể tăng lên nữa!”

 

Vân Dực luôn luôn có một giới hạn, dưới sự bảo hộ của khí huyết chi lực, hắn đã đạt đến độ cao cao nhất, bay lên không trung trăm mét đã là cực hạn.

 

Tiếp theo, thử lại một lần tăng hiệu quả.”

 

Vương Thăng từ từ điều chỉnh hình dạng cơ thể cùng khí huyết chi lực, rất nhanh, cơ thể hắn gần như nằm thẳng. Mặt hướng xuống, sau đó…

 

Xoạch!

 

Dưới tác động của Vân Dực, cả người hắn bay ra ngoài, gió mạnh thổi vào mặt khiến mặt hắn có một chút biến dạng, mãi cho đến khi hắn sử dụng khí huyết chi lực để phòng vệ mới tốt hơn.

 

“Tốc độ thật đáng kinh ngạc, tuy không nhanh bằng tốc độ trên mặt đất của ta, nhưng cũng nhanh hơn tốc độ của Đại Bạch… Nhưng mà vấn đề về cực hạn, nhìn vào tình hình hiện tại, phải xem ta có bao nhiêu khí huyết chi lực…”

 

Để sử dụng Vân Dực, Vương Thăng cần sử dụng khí huyết chi lực để khởi động, bảo hộ Vân Dực, còn phải dùng để duy trì bay, tiêu hao không ít, may mắn khí huyết chi lực của hắn cực kỳ khủng bố, có thể duy trì rất lâu.

 

Cứ như vậy, hắn có thể kiểm tra xong tất cả mọi thứ.

 

Hắn điều chỉnh tốt phương hướng, sau đó bay trở lại chỗ Đại Bạch.

 

Ở chỗ đỉnh núi, hắn chậm rãi đáp xuống.

 

Vừa rồi bay lâu như vậy, hắn đã dần quen thuộc với Vân Dực, cho nên đáp xuống rất thuận lợi.

 

Sau khi đáp xuống, hắn rút đi khí huyết chi lực, Vân Dực trực tiếp sụp đổ, tan thành từng mảnh.

 

“Quả nhiên là chỉ có thể dùng một lần!”

 

 

Sắt bình thường dù sao cũng có giới hạn, khó có thể chống đỡ được khí huyết chi lực cường đại, cho dù có bảo hộ, cũng chỉ có thể kéo dài lúc còn bảo hộ.

 

Đám người Mạc Dương thấy bạch hổ từ từ đi về phía họ, lập tức cầm vũ khí lên cảnh giác.

 

“Ngươi là ai?”

 

Sắc mặt Mạc Dương ngưng đọng, hắn sợ nhất chính là bị bại lộ.

 

“Đừng căng thẳng, ta không có ác ý!”

 

Hắn thấy một người đeo mặt nạ nhảy xuống từ lưng bạch hổ, trên tay không có bất kỳ vũ khí nào, người này tất nhiên là Vương Thăng.

 

Mạc Dương không hề buông lỏng cảnh giác, chỉ cần một lời không hợp ý liền động thủ, chuyện bọn hắn sắp làm rất nguy hiểm, trước lúc đó không thể để tin tức bị truyền ra ngoài được.

 

Ta nghe nói các ngươi muốn đi cứu những người kia, chúng ta có chung mục đích.”

 

“Ngươi cũng tới đây cứu người?”

 

Vương Thánh gật đầu: “Đương nhiên!”

 

“Tại sao ngươi lại tới đây?”

 

“Vị trí của các ngươi là nơi tốt để quan sát huyện Lộc Thủy, ta nghĩ người nào có ý muốn đều sẽ tới xem một chút?”

 

 

0.18020 sec| 2439.883 kb