Tang Ngu đứng lên, kéo tay anh ta: “Đi một chút, mang anh qua đó xem bọn họ muốn chọn người thế nào!”

Dần dần, lấy chú Nam và Trình Nguyên Hoa làm trung tâm, mọi người trong Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đều vây quanh.

Ngay cả Từ Tú Uyển đang làm giày cũng kéo ghế qua, nghe bọn họ nói chuyện, bầu không khí rất ấm áp lại náo nhiệt.

Lưu Toàn Phúc đứng sau lưng Trình Nguyên Hoa, chỉ vào tờ giấy trên tay chú Nam, cất cao giọng: “Ôi trời, khoan hãy nói gì cả, trước hết nói tiền lương đi?”

Trình Nguyên Hoa nhìn lướt qua, trên đó viết… Mức lương sau khi trừ thuế không ít hơn hai mươi ngàn tệ.

Số tiền này tuy không nhiều, hội trưởng hiệp hội mỹ thực cũng có lương, gần như chỉ có một ít tiền, nhưng những người muốn trở thành hội trưởng hiệp hội mỹ thực, đều không phải vì số tiền lương này.

Chú Nam nhíu mày: “Người này vừa nhìn đã biết trong mắt chỉ có tiền, tôi đã nói với cấp trên, những người sẽ cống hiến vì ẩm thực truyền thống của Trung Hoa, người này trong mắt chỉ có tiền, sau này khi đối mặt với những hấp dẫn thì sao có thể không động lòng chứ?”

Giống như Tiệm Gia Đình Đỉnh Ngự vậy, vì tổ chức đại hội thưởng thức ẩm thực, có thể hối lộ người khác đến mấy triệu tệ.

Những người trong mắt chỉ thấy tiền, thật sự có thể chống lại sự hấp dẫn như vậy sao?

“Kế tiếp, kế tiếp đi.” Sư Huyền không kiên nhẫn.

“Xem cái này đi, tốt nghiệp học viện thương mại, giỏi kinh doanh, có thể trong thời gian ngắn, thu nhập tăng gấp đôi…”

Còn chưa đọc xong, chú Nam đã không nhịn được nói: “Kế tiếp.”

Trình Nguyên Hoa vứt tờ giấy vừa rồi đi, lại lấy ra một tờ khác: “Cái này, làm đầu bếp mười năm. Trong nhà kinh doanh một quán cơm, đã nấu ăn mười năm, đang ở nước H tham gia giải thưởng mỹ thực, đại diện nước ta giành được giải ba.”

Còn không đợi chú Nam nói chuyện, Trình Nguyên Hoa đã cười nhạo một tiếng, vứt đi.

Sư Huyền tò mò: “Cái này có vấn đề gì sao?”

Chú Nam vô cùng tức giận, hừ lạnh một tiếng: “Giải thưởng ẩm thực nước H? Cuộc thi gà rừng này, những ai hiểu chuyện đều sẽ không tham dự, còn nói gì mà đại diện nước ta giành giải thưởng?”

Trình Nguyên Hoa bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa, hoạt động này phải đóng tiền mới được tham gia, giải ba chỉ là cổ vũ, những ai có trình độ không tốt đều sẽ được giải ba.”

Sư Huyền: “… Kế tiếp đi.”

Trình Nguyên Hoa tiếp tục đọc: “Hải Quy, luôn coi việc phục hưng Trung Hoa là nhiệm vụ, học chuyên ngành tài chính, thu nhập cao thuộc tầng lớp thượng lưu. Nhưng vì ước mơ, muốn chấn hưng Trung Hoa, nên muốn có được công việc này, hy vọng có thể…”

Tang Ngu chà xát tay, vẻ mặt ghét bỏ: “Đừng đọc nữa, kế tiếp đi.”

Trình Nguyên Hoa ném đi, lại đổi một phần khác: “Đây cũng là đầu bếp…”

Sơ yếu lý lịch trên tay càng lúc càng ít, nội dung một tờ so với một tờ càng kỳ lạ hơn, những người khác là xem náo nhiệt, còn chú Nam là tuyệt vọng.

Ông ấy đối với “thông báo tuyển người” này vốn còn ôm một chút mong chờ, nhưng lại không ngờ, người còn chưa gặp, đã bị loại rồi.

Đây đều là những người gì chứ!

Trước khi báo danh bọn họ không tra thử xem đây là chức vụ và ngành gì sao?

Hội trưởng hiệp hội mỹ thực!

Người lãnh đạo toàn bộ mỹ thực truyền thống của Trung Hoa, người như vậy có thể gánh vác nổi sao?

Chú Nam tuyệt vọng, ông ấy thở dài, khoát tay: “Đừng đọc nữa, tôi không muốn nghe…”

Trình Nguyên Hoa nhìn ông ấy như vậy, cũng thở dài theo.

Những người này quả thật không đáng tin cậy, sớm biết như vậy nên giới hạn ở lĩnh vực đầu bếp, liệt kê tất cả các yêu cầu ra, cứ như vậy, ít nhất khi nhìn sẽ không phiền lòng như vậy.

Trên tay cô còn lại mười mấy tờ, Trình Nguyên Hoa tùy tiện vẫy tay, ánh mắt dừng lại trên một tờ giấy.

“Ơ?” Giọng điệu của cô hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhìn qua.

Trình Nguyên Hoa rút tờ thứ hai từ dưới đếm lên, ảnh chụp là một chàng trai đang cười vui vẻ như ánh mặt trời.

Cô vừa đọc: “Tôn Vũ Thừa, giới tính nam, hai mươi lăm tuổi.

0.72481 sec| 2384.852 kb