Không thích nấu ăn, nhưng đối với hương vị cực kỳ mẫn cảm, trời sinh vị giác nhanh nhạy, từng ăn ẩm thực Phúc Kiến ở Phúc Dật Hiên và ẩm thực Quảng Đông ở nhà hàng Cốc Gia. Thích đi xe đạp, ước mơ là tự mình đạp xe đi ăn hết các món ngon ở khắp nơi…
Vị giác nhanh nhạy, ngược lại khá giống với Trình Nguyên Hoa.
Người như vậy, rất có thiên phú nấu ăn.
Chú Nam nhíu mày, giọng điệu có chút nghi ngờ: “Sao tôi cảm thấy cái tên này lại quen thuộc như vậy?”
Trình Nguyên Hoa cũng nhớ tên này hình như đã nghe qua ở đâu rồi, nửa ngày sau, ánh mắt của cô sáng lên, nói: “Đây không phải là cháu trai của bà Tôn sao?”
Người đại diện của ẩm thực Phúc Kiến, Trình Nguyên Hoa đã từng gặp bà ta, lần đầu tiên gặp nhau là Tiệm Mỹ Thực Trình Ký tổ chức đại hội thưởng thức ẩm thực, sau đó là bà ta gọi đến đặt canh dưỡng nhan trắng da.
Chú Nam cũng đột nhiên tỉnh ngộ: “Là cậu ta hả!”
Bà Tôn đã từng nói, bà ta có một đứa cháu trai, thiên phú rất cao, bà ta luôn muốn bồi dưỡng cậu ta thành người thừa kế, nếu có thể thừa kế bà ta, thì ẩm thực Phúc Kiến bọn họ sẽ càng thêm huy hoàng.
Đáng tiếc đứa cháu trai này của bà, bướng bỉnh lại ham chơi, bị ép học được mấy năm, thấy nhà bếp thì đều đi đường vòng.
“Cậu ta sợ làm đồ ăn như vậy lại còn ham chơi, tại sao bây giờ lại muốn làm hội trưởng hiệp hội mỹ thực?” Giọng điệu Sư Huyền mang theo sự nghi ngờ.
Lưu Toàn Phúc: “Hội trưởng hiệp hội mỹ thực chỉ cần ăn là được, lại không cần xuống bếp, ước mơ của cậu ta và chức vụ hội trưởng hiệp hội mỹ thực thật ra rất giống nhau.”
Trình Nguyên Hoa gật đầu: “Những thứ này không phải là vấn đề, từ chỗ bà Tôn tôi nghe thấy cậu ta biết nếm món ăn, nhưng cách nhìn đại cuộc và tính cách thế nào, thì phải thấy người mới biết được. Nếu có tiềm năng, có thể giữ lại bên người chú Nam học tập, học mấy năm mười mấy năm, cũng sẽ học được thôi.”
Chú Nam gật đầu, giọng điệu có chút thăm dò: “Vậy… Thử xem?”
Chú Nam đã quyết định gặp Tôn Vũ Thừa, tất nhiên sẽ hẹn người đến đây.
Trình Nguyên Hoa gọi điện lại xác nhận với bà Tôn…
“… Cho nên chúng ta sẽ để cậu ta đến xem một chút.”
Cô nói xong, âm thanh của bà Tôn vô cùng kinh ngạc: “Nó thật sự đồng ý hả, trước kia không phải đánh chết nó thì nó sẽ không chịu công tác sao? Nhìn thấy nhà bếp thi lượn vài vòng rồi tránh đi!”
“Chúng ta cũng không biết đây là tình huống gì, nhưng quả thật đã gửi sơ yếu lý lịch cho chúng ta, chúng ta đã liên hệ với cậu ta, cậu ta cũng đồng ý sẽ qua đây.” Trình Nguyên Hoa giải thích.
Cô chào hỏi với bà Tôn, thứ nhất nếu muốn trở thành hội trưởng hiệp hội mỹ thực, chắc chắn phải ở bên cạnh chú Nam nhiều năm, nếu không sẽ không có cách nào nhận định cậu ta có hợp với hiệp hội mỹ thực hay không, có thể làm tốt chuyện của hiệp hội mỹ thực hay không.
Thứ hai… Cũng là thử thăm dò, xem người này có vấn đề gì khác hay không.
“Thằng nhóc thối này! Nhưng mà tôi đoán nó sẽ không chịu ở lâu đâu, thằng nhóc này chắc chắn là không phải là người chịu ở yên một chỗ, trước kia đều là mấy tháng đổi một chỗ, năm nay mới quen bạn gái, ở tỉnh Phúc Kiến hơn nửa năm!”
Bà Tôn cằn nhằn không ngừng: “Thằng nhóc này làm người cũng rất tốt, thông minh lại nhanh nhẹn, học cái gì cũng nhanh, nhân phẩm cũng đáng tin, lợi ích cũng không thể hấp dẫn được nó, chỉ sợ là nó ở đó không được bao lâu lại muốn đi.”
Trình Nguyên Hoa cười: “Đợi chú Nam gặp cậu ta rồi nói sau.”
Phóng túng cũng không sao, chỉ cần không bị hấp dẫn bởi lợi ích, thì mặt khác đều dễ nói.
Nếu đối phương không thể kiên trì, sau khi chú Nam nói chuyện với cậu ta, thì để cậu ta trở về là được rồi.
Được một người, còn tốt hơn so với không có ai.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo